Chương 1096: Quần Gia
"Cái này hình như đâu phải trọng điểm..."
Lục Tân lấy Hàn Băng làm bộ điềm nhiên như không mà lấy làm kinh ngạc.
Thực ra thân thủ của Hàn Băng rất tốt, chẳng qua là cô không biết hắn đã biết bản lĩnh của cô tới đâu rồi thôi.
Bây giờ cô còn dám khiêu chiến với người khác, không còn ngại bày tỏ con người thật trước mặt hắn nữa?
Hắn quay đầu nhìn về phía trước thì thấy Thằn Lần đang bay lượn giữa đám đông.
Dù đã chứng kiến rất nhiều lần nhưng Lục Tân vẫn phải thừa nhận rằng xem hệ Người Nhện đánh nhau thật sự rất mãn nhãn.
Thằn Lằn đang một chọi một trăm, mỗi một động tác đều vô cùng chuẩn xác.
Nắm tay, chân, khuỷu tay, đầu, hông, eo và các bộ phận khác, thậm chí là bình rượu, ghế dựa, cái đĩa và món cá luộc và mười tám loại vũ khí khác đều được hắn tận dụng triệt để. ở giữa đám đông, động tác hắn mạnh mẽ lại linh hoạt một cách quỷ dị.
Hắn không bị gì, còn những người đang điên cuồng kia lại bị hắn đánh ngã lăn ra mặt đất, kêu rên đau đớn.
Ban đầu có tận mấy chục người lao đến đánh hắn, nhưng giờ thì không còn nữa.
Vì quá đông nên có nhiều người không biết mình đang đánh ai, cộng thêm phản ứng của họ rất chậm, tính khí lại câu kỉnh, thế là từ khi bắt đầu đánh nhau là lâu lâu lại có mấy cọng rau xanh, xiên nướng, giày dép, đồ lót.. ăng tung tóe lên không trung.
"Xem điệu bộ này, phòng cảnh vệ không đến là không được rồi."
Lục Tân là một người rất thành thật, hắn không khỏi lắc đầu ngao ngán khi chứng kiến cảnh đánh nhau điên cuồng như vậy.
Nhưng hắn cũng biết nếu cứ tiếp tục như vậy, ngược lại những người như hắn càng thuận tiện hơn trong việc quan sát hiệu quả của các cơ quan chấp pháp của thành phố Hắc Chiểu.
Nếu như không muốn bại lộ thân phận vậy thì rời đi trước khi phòng cảnh vệ phái người đến cũng không thành vấn đề.
"Anh anh anh, mấy người đó đang nhảy múa kìa..."
Em gái xuất hiện trên đỉnh lều bên cạnh, hưng phấn nhìn Lục Tân:
"Tụi mình cũng vào trồng đi!"
Lục Tân lắc đầu dập tắt ý nghĩ của em gái.
Bản thân hắn là đội trưởng, là lãnh đạo, sao có thể tùy tiện đi đánh nhau với người khác được?
Hơn nữa, bản thân hắn cũng không giỏi đánh nhau.
Lõ như đánh chết người thì làm sao?
Lúc này Thằn Lần mới là chuyên nghiệp, thấy hắn ra tay độc ác vậy thôi chứ thực tế người nào cũng chỉ bị thương rất nhẹ.
"Bằng... bằng... bằng..."
Tình hình náo nhiệt phát triển hơi nhanh vượt quá dự kiến của Lục Tân. Ban đầu hắn chỉ định xem xem thành phố Hắc Chiểu bao lâu mới có thể phản ứng lại, nhưng không ngờ cảnh sát Hắc Chiểu còn chưa đến là đã nghe có mấy tiếng súng vang lên từ trong nhà hàng bên cạnh.
Những người đang điên cuồng đánh nhau bên dưới cũng bị tiếng súng đinh tai nhức óc này dọa cho khiếp vía.
Có một đám người từ trong nhà hàng bên cạnh lao ra, trong tay ai nấy đều cầm theo dao phay hay mã tấu gì đó.
Hai thanh niên đi đầu có thân hình cao to vạm vỡ, trong tay còn cầm theo súng đang xông vào đám đông, hướng đến những người đang đánh nhau loạn xạ, nhưng những người không biết vì sao mình lại đánh nhau thì đang ôm đầu gào thét.
"Ai đang gây chuyện vậy?"
Một giọng nói vô cùng bình tĩnh vọng ra từ trong nhà hàng.
Giọng nói này dường như còn uy lực hơn tiếng súng ban nãy khiến không ít người hai mắt đỏ hoe phản ứng lại.
Họ kinh hãi, vội vàng ném vũ khí trong tay xuống rồi run rẩy xoay người.
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen, đội mũ ivy từ trên lầu đi xuống. Có vẻ hắn đi đứng không vững cho lắm, bên tay còn phải chống một cây trượng có nắm tay màu bạc tinh xảo, hắn chậm rãi đi giữa dàn cấp dưới hai bên, từ từ đến trước mặt mọi người.
Hắn híp mắt lại đảo qua một vòng khiến cho không khí xung quanh như giảm đi mấy độ.
Có không ít người ngại ngùng nhìn về phía Thằn Lằn.
Hết cách rồi, người này vừa xuất hiện là tất cả mọi người đều vô thức rụt người lại, chỉ có Thằn Lần còn đang tóm chặt tên vừa mời cô gái kia hát rong nhưng lại không trả tiền, còn lục lọi khắp người hắn, thế là hiển nhiên trở thành con hạc giữa bầy gà rồi.
Thấy nhiều người nhìn mình như vậy, Thằn Lằn cũng chẳng kịp làm gì.
Thế là hắn đành ném tên đó xuống, lấy ví của tên đó ra, sau đó rút tờ mười tệ rồi ném ví trả trở lại.
Lúc này Thằn Lằn mới xoay người, nhìn về phía người đàn ông trung niên từ trên lầu xuống:
"Chính là thành phố chính bọn ta đấy, thì sao?"
Còn chưa dứt lời đã có vài khẩu súng đồng loạt chĩa đến trước mặt hắn.
"Thì ra là người ngoài vào đây giở thói ngang ngược à...."
Trong số hai người đi đầu cầm súng, có một tên đầu trọc xăm mình, nhếch miệng tỏ vẻ hung hăng như rắn độc.
Liếc mắt qua thì thấy một người mặc áo sơmi trắng, trên cổ có hình xăm màu xanh nói:
"Ta không biết sao các ngươi lại đánh nhau, nhưng ngươi có biết đây là người của bọn ta không, giờ ngươi lại đánh họ bị thương như vậy..."
"Có biết sẽ có hậu quả thế nào không?"
Thần Lằn vừa bị chĩa súng vào đầu liền giơ tay lên.
Nhưng khí thế vẫn rất hùng hồn, còn nghiêng đầu:
"Đánh thì đánh, hậu quả quái gì?"
Một người đàn ông cao lớn khác đang chuẩn bị kéo áo khoác xuống lại nở nụ cười lạnh lùng:
"Quần Gia nhà bọn ta dậm chân một cái là cả thành phố Hắc Chiểu số 3 đều phải run rẩy, một tên ngoại lai như ngươi lại đám làm người của hắn bị thương, ngươi nói xem hậu quả sẽ thế nào?"