Chương 110: Lưu Kinh Lý
Xe ô tô lái vào một khu biệt thự được bao quanh bởi hàng rào sắt, sau đó dừng
lại trước một tòa nhà ba tầng.
Một người ăn mặc nghiêm chỉnh, hình như là quản gia ở đây giúp họ mở cửa xe.
Lục Tân tò mò quan sát xung quanh, nơi này được bày trí vô cùng đẹp mắt. Ở đây
có một mảng cỏ cây hoa lá xanh rì, còn có một cái hồ rất lớn, bên cạnh còn có
một khoảng sân nhỏ nhỏ, bên trong có xích đu, cầu trượt, cùng với đan đôi
giang chờ du ngoạn phương tiện.
"Nếu có thể xây cô nhi viện ở đây thì quá tốt rồi…”
Lục Tân không nhịn được cảm thán một câu, rồi tò mò hỏi: "Căn nhà lớn như vậy
tốn bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông mập mạp vừa bước xuống xe khẽ cười trả lời: "Ta mua không nổi
nên đúng là không rõ lắm, nhà của các ngươi bao nhiêu tiền thế?"
Câu phía sau là hắn đang nói với người quản gia vừa giúp họ mở cửa xe kia.
Người quản gia kia nở nụ cười thận trọng: “Giá cụ thể ta cũng không quá rõ,
chỉ nghe ông chủ từng kể rằng, có một người ở chủ thành nguyện ý chi năm triệu
liên minh tệ mua nơi này để làm nơi nghỉ dưỡng, nhưng ngài Hứa không đồng ý.
Với hắn mà nói, căn nhà này vốn chính là công trình kiến trúc mang phong cách
nước Đức cổ xưa còn sót lại sau thiên tai, tự bản thân nó đã chứa đựng giá trị
nghệ thuật to lớn rồi."
"Năm triệu…”
Đầu óc Lục Tân thoáng thanh tỉnh một ít: "Chúng ta vào trong đi!"
Bên trong biệt thự khá rộng rãi, cũng rất im ắng, thoạt nhìn không có vẻ gì là
thường xuyên có người ở. Chỉ là, dù trên mặt đá cẩm thạch lót dưới đất, hay
trên bức phù điêm khắc trên tường, thậm chí cây đàn dương cầm trước cửa sổ sát
đất, tất cả đều được lau chùi không sót một hạt bụi. Với một người thường ở
trong ngôi nhà âm u chật chội như Lục Tân, ngồi trong căn biệt thự như vầy hắn
cảm thấy hơi câu nệ.
Sau khi ngồi xuống salon đặt trong phòng khách, quản gia bưng trà và một đĩa
bánh trái lên cho Lục Tân và tên mập Lưu Kinh Lý, sau đó lặng lẽ lui xuống.
Nhân lúc này, Lục Tân lấy tờ hợp đồng mà hôm qua tên mập họ Lưu đưa cho hắn ra
ký tên xuống. Hôm qua hắn đã đọc thật kỹ nội dung bên trong, thậm chí còn nhờ
Hàn Băng kiểm tra giúp hắn xem có vấn đề gì hay không nữa. Sau khi ký xong,
hắn giữa lại cho mình một bản.
"Nhất định phải giải quyết triệt để thì tôi mới có thể nhận được tiền thù lao
một trăm nghìn sao?"
Lúc đưa hợp đồng qua cho tên mập, Lục Tân hỏi xác nhận lại một nữa.
"Đúng vậy."
Tên mập Lưu Kinh Lý cười nói: "Chuyện này giống như đi chữa bệnh cho người
khác vậy, tới khi nào bệnh nhân hoàn toàn hồi phục mới tính là kết thúc, đúng
không?"
Lục Tân gật đầu:
"Một số thời điểm, dù nhìn thoáng qua có vẻ rất tốt, nhưng tinh thần vẫn cần
được nghỉ ngơi."
Tên mập Lưu Kinh Lý ngẩn ra, vội cười nói:
"Yên tâm, những chuyện này đều nằm trong sự suy xét của chúng tôi!"
Lúc này Lục Tân mới yên tâm, hắn hỏi: "Người mà ngươi muốn cho ta thấy ở đâu?"
Ngay lúc hắn hỏi ra khỏi miệng, chợt, sau một cánh cửa bên hông phòng khách
vang lên tiếng bánh xe chuyển động trên đất. Khi cánh cửa kia đươc mở ra, hắn
thấy có ba bốn người mặc áo blouse trắng hỗ trợ nhau đẩy một cái thùng sắt cao
chừng hai mét đang đi tới. Cái thùng kia được khóa vô cùng nghiêm cẩn, thường
có tiếng gõ đập và thanh âm điên cuồng va chạm truyền ra từ bên trong. Hơn
nữa, thấp thoáng còn lẫn cả tiếng gào thét thống khổ, đầy tức giận tựa như
tiếng kêu của một con dã thú bị thương.
"Con bé ở trong đây!"
Từ phía sau cái thùng bước ra một ông lão tay chống gậy. Hắn mặc bộ vest được
ủi thẳng thớm, tóc tai không có cọng nào rối loạn. Chỉ là hai mắt hình như hơi
mỏi mệt, lúc đi đường có thể thấy, một bên chân yếu hơn bên còn lại.
"Ta sẽ không tham dự vào quá trình chữa trị cụ thể, hai vị cứ thoải mái trao
đổi."
Tên đàn ông mập mạp đứng lên, mỉm cười với ông lão kia, sau đó gật đầu chào
Lục Tân, cầm túi xách bước ra khỏi cửa.
Đồng thời, những nhân viên vừa đẩy thùng sắt vào cũng đồng loạt lui ra ngoài.
Chỉ một cái chớp mắt, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại mỗi mình Lục Tân
và ông lão tay chống gậy cùng với cái thùng sắt liên tục phát ra thanh âm va
đập kia.
"Mời ngồi!"
Ông lão chống gậy ngồi xuống salon. Sau khi mời Lục Tân ngồi, hắn khẽ thở dài,
nhìn thoáng qua thùng sắt, nói: "Bên trong là con gái của ta, tên là Tiêu
Tiêu, năm nay vừa tròn hai mốt tuổi. Năm ngoái, nó mới vừa tốt nghiệp đại học
Thanh Cảng kiểu mới ở chủ thành, chuyên ngành là nghiên cứu và bảo tồn nghệ
thuật của thời đại trước. Tất cả giáo viên hướng dẫn đều thường khen nó có
thiên phú về mặt này…Mà ba tháng trước, nó vừa tổ chức lễ đính hôn, tình cảm
với đối phương cũng rất tốt… ai, ai có thể ngờ được, đúng lúc này, nó
bỗng…bỗng phát điên…Không một bác sĩ nào có thể tìm ra nguyên nhân cụ thể, vì
vậy, ta đành nghi ngờ nó đã bị ô nhiễm…”