Chương 109: Nhận Ủy Thác
Khi Lục Tân nghe thấy câu trả lời khẳng định của cô, tâm tình trở nên khá vui
vẻ. Tiếp đó, hắn nghiêm túc lắng nghe lời giảng giải của Hàn Băng rồi cười
nói: “Được, ta đã biết, trễ vậy rồi còn làm phiền ngươi, thật không tốt cho
lắm.”
Giọng nói êm dịu của Hàn Băng lại vang lên: "Không sao, điều này biểu hiện sự
tín nhiệm của người dành cho ta."
"Làm phiền ngươi…”
"Không phiền, đây là công việc của ta mà…”
"Vẫn phải cám ơn ngươi…”
"Là ta cảm ơn ngươi vì đã tin tưởng ta mới đúng…”
Sau một vài câu chào hỏi bình thường, cuộc gọi kết thúc.
Bởi vì đây là ủy thác tư nhân, Lục Tân cũng không tiện yêu cầu Hàn Băng vẫn
luôn giữ liên lạc với hắn hay là cung cấp thông tin cho hắn trong lúc thi hành
nhiệm vụ. Do đó, sau khi cúp máy, hắn nhìn về phía người đàn ông trung niên
mập mạp, nói: "Chuyện ngươi nhờ ta có thể qua đó nhìn thử xem, chỉ là có lẽ
không thể giấu diếm hoàn toàn mọi việc với tổng bộ…ngươi hiểu mà, đúng không?”
Người đàn ông mập mạp nghe vậy thì khẽ mỉm cười rồi nói: "Được, xong xuôi nhớ
dùng cách ghi chép ẩn danh đó!"
Thấy ngay cả điều này mà hắn cũng biết, rốt cuộc Lục Tân cũng tin rằng người
đàn ông trước mắt này thật sự hiểu biết rất nhiều về bộ phận dọn dẹp nguồn ô
nhiễm đặc thù. Bởi vì ngay cả mình cũng là lần đầu tiên nghe nói còn có loại
hình thức ủy thác…Cho thù lao cao như thế.
“Vậy…"
Hắn mở miệng hỏi điều mà bản thân quan tâm nhất: "Khi nào bắt đầu?"
Tên đàn ông mập mạp lấy một xấp văn kiện từ trong túi công văn ra đưa cho Lục
Tân, cười nói: "Ngày mai là có thể gặp mặt."
Lục Tân nhận lấy xấp văn kiện, vừa mở ra đã thấy trên cùng là một tờ giấy có
ghi một vài điều khoản như là thù lao, hiệp nghị bảo mật…thoạt nhìn hết sức
đơn giản, phía dưới là chỗ trống cho hắn ký tên. Lướt xuống gần dưới cùng còn
một hàng ghi địa chỉ và số điện thoại liên lạc bằng bút bi. Từ xấp văn kiện
này, có thể thấy công ty ủy thác nhiệm vụ lần này khá là chuyên nghiệp.
Sau sự kiện mặt trăng đỏ, tuy đã trải qua thời kỳ hỗn loạn, mất trật tự, những
người người còn may mắn sống sót, dù là đã dọn vào thành phố sau những bức
tường cao (Cao Tường) hay sống ngoài hoang dã thì đại đa số đều trở nên cực kỳ
coi trọng mấy kiểu như hợp đồng, hứa hẹn hay là lời thề gì đó.
Đây là hiện tượng vô cùng kỳ quái, nhưng lại rất phổ biến.
Dù là hồi còn ở cô nhi viện Mặt trăng đỏ, lão viện trưởng cũng từng nói, trước
kia có pháp luật thì không ai xem trọng, bây giờ mới chịu để mắt nhìn tới.
"Nếu ngày mai gặp mặt, vậy tạm thười sắp xếp vào buổi tối đi!"
Lục Tân không lập tức tỏ thái độ, chỉ nói: "Nếu ta có việc lâm thời phải đi
làm, vậy thời điểm gặp mặt sẽ trễ một chút. Còn nếu không có, sau khi tan làm
vào lúc sáu giờ tối ta sẽ qua đó ngay, bản hợp đồng này, để đến lúc đó ta sẽ
ký, được không? ?"
"Được!"
Tên mập cười đồng ý, rồi nói: "Sáu giờ ngày mai tôi sẽ nói bảo vệ tới trước
tòa căn cứ vệ binh đón ngươi."
Sau khi hai người giao hẹn xong, tên mập xoa xoa tay phải, mỉm cười vươn tay
ra, chủ động muốn bắt tay với Lục Tân. Thế nhưng lần này Lục Tân lúc không hề
nắm lại tay hắn, chỉ mỉm cười phẩy tay.
Qua hôm sau, sau khi quay lại tòa căn cứ vệ binh, trong lòng Lục Tân chợt có
hơi chờ mong. Hắn cũng không rõ, một nhiệm vụ mà người ủy thác phải hao hết
tâm trí, tìm đến một tay mơ vừa mới tiếp xúc với nguồn ô nhiễm đặc biệt không
lâu sẽ là kiểu nhiệm vụ như thế nào. Bởi vì trước giờ chưa từng nhận nhiệm vụ
nào giống vậy, nên chính hắn cũng không biết bản thân có thể giải quyết nổi
hay không.
Nhưng điều này không quan trọng. Quan trọng là…dù không thể giải quyết triệt
để nhiệm vụ tư nhân lần này, hắn vẫn sẽ có được mười nghìn tệ làm thù lao,
chuyện này cũng quá giật gân. So với một trăm nghìn tệ sau khi hoàn thành
nhiệm vụ, không hiểu sao Lục Tân lại có hơi mong chờ mười nghìn tệ này
hơn…cũng không biết đây là dạng tâm lý gì nữa.
Có lẽ do tâm trạng rất tốt nên dù đi trên đường, hắn cũng nhìn thấy bên người
xuất hiện nhiều đôi tình nhân hơn.
Có đôi ôm hôn nhau trên đường, có đôi dán nhau đi dạo cửa hàng, cũng có đôi
đứng trong hẻm nhỏ tranh cãi…những thứ này như tô điểm thêm màu sắc cho thành
phố.
Lại là một ngày huấn luyện và học tập như thường lệ, hơn nữa cũng không có sự
kiện ô nhiễm đặc biệt nào cần hắn đích thân ra mặt giải quyết. Vì thế, đồng hồ
vừa điểm sáu giờ, khi trời vừa chợp tối, Lục Tân đã cất bước ra khỏi căn cứ vệ
binh.
Đập vào mắt là tên mập vừa hẹn với hắn đêm qua, hắn đang trước một chiếc xe có
rèm che chờ Lục Tân.
Lục Tân theo hắn lên xe, sau đó cả hai lái xe chạy về hướng trung tâm thành
phố. Chỉ lát sau, cả hai đã chạy tới khu núi đá xanh ở phía đông thành phố.
Đây là khu vực cách tường thành khá xa, ít dân cư, nhưng không hoang vắng như
các địa phương khác. Trái lại thoạt có vẻ khá sạch sẽ, tạo cho người ta cảm
giác như đặt chân tới chủ thành. Hơn nữa kiến trúc nơi này cũng nhiều là chỉnh
tề rộng mở chứ không phải lầu cao san sát nhau.