Chương 113: Có Dao Không?
Ngài Hứa không khỏi nhìn về phía Lục Tân một cái. Sau khi cô ta ngã xuống bèn
lập tức bò dậy, lao tới toan bắt lấy Lục Tân.
Lục Tân đột nhiên đứng dậy, duỗi tay giữ cô ta lại, muốn đè cô ta xuống đất.
Cô gái này giãy dụa vô cùng kịch liệt, có lẽ cô ta đã dùng hết sức lực của bản
thân để vùng vẫy làm cho Lục Tân suýt chút thì bị hất bay ra. Hắn bèn vội vàng
đè đầu gối mình lên để ghì cô ta lại.
Hắn dùng trọng lượng của cả cơ thể đè chặt đầu gối trên lưng cô ta, cuối cùng
cũng làm cho cô ta không thể lật người lại được trong chốc lát.
Nhưng cô gái này rõ ràng không muốn dừng lại ở đây, cô ta gầm lên một tiếng
trong cổ họng sau đó thuận tay tóm lấy Lục Tân. Nhưng mà ở trong tư thế này,
Lục Tân trở tay là có thể bắt lấy tay cô ta, không để cô ta làm cho hắn bị
thương.
Lúc này ngài Hứa không khỏi cảm thấy vô cùng căng thẳng, ông ta đứng ở một chỗ
nhưng đôi môi không ngừng run rẩy. Lục Tân đột nhiên nhìn về phía ông ta, ánh
mắt hắn có một chút trách móc, lại có cả sự cưng chiều khiến trong lòng ông ta
trở nên vô cùng sợ hãi.
...
Cuối cùng dưới ánh mắt đe doạ của Lục Tân, em gái đang nằm chơi rất vui vẻ
trong chiếc hòm sắt mới tỏ ra không hề tình nguyện mà bò ra ngoài, ngồi xổm
xuống bên cạnh cô gái kia, nghiêng đầu tò mò đánh giá cô ta.
Khi em gái hắn đã đến bên cạnh cô ta, Lục Tân cuối cùng cũng thấy yên tâm hơn
một chút. Lúc này, Lục Tân mới có thể bình tĩnh nhìn xem bên trong cơ thể cô
gái kia rốt cuộc có cái gì không ổn.
Chỉ là nếu em gái cách hắn quá xa, hắn cũng sẽ không dám mạo hiểm.
Mãi cho đến lúc này hắn mới thở ra một hơi, rồi đột nhiên dùng sức xé rách một
mảng áo ngủ sau lưng cô ta. Nhìn động tác này của hắn, ngài Hứa không khỏi
nhìn hắn một cái. Lục Tân vốn dĩ không hề để ý tới ông ta, chỉ chăm chú nhìn
phần lưng sáng bóng của cô gái này. Sau đó, hắn liền chú ý đến bên dưới lớp da
của cô gái này dường như có một đường bị gồ lên, giống như có một con rắn ẩn
nấp trong đó và đang không ngừng chuyển động. Mà có vẻ như con rắn này càng
ngày càng trở nên nôn nóng hơn, tốc độ bò trong cơ thể cô gái này cũng càng
ngày càng nhanh hơn.
Từng đường nét hợp lại dường như tạo thành hình dạng của một khuôn mặt.
Phần miệng của gương mặt chỉ có vài đường nét đơn giản này đang há to ra, như
thể mỉm cười kỳ quái với Lục Tân.
Em gái hắn đã bị gương mặt này thu hút, con bé vươn chiếc đầu nhỏ của mình ra,
mỉm cười với nó.
Lục Tân nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này của em gái cũng cười theo.
Ông Hứa cả kinh tới mức suýt thì hồn xiêu phách lạc.
Ông ta nhìn thấy khuôn mặt trên lưng con gái mình được phác hoạ một cách mờ
nhạt.
Gương mặt sau lưng con gái làm cho ông ta cảm thấy sợ hãi đến lạ thường.
Nhưng khi ông ta nhìn thấy Lục Tân nở một nụ cười kỳ quái, tâm trạng của ông
ta không chỉ dừng lại ở sợ hãi nữa.
Hai gương mặt nhìn nhau mà cười, cảnh tượng này khiến cho ông ta không khỏi
run lẩy bẩy.
“Đây là con quái vật nào thế?”
Lục Tân không quan tâm tới ông Hứa, đầu gối hắn chĩa vào phần eo của cô gái để
áp chế cô, thấy các đường nét của khuôn mặt quỷ dị trên lưng cô ta khẽ chuyển
động, ngày càng rõ ràng hơn. Điều này đã thể hiện rằng, tốc độ dịch chuyển của
“con rắn” dưới lớp da mặt càng ngày càng nhanh tới mức kinh người.
Chuyển động càng nhanh, nghĩa là vật trong cơ thể cô ta càng tức giận.
Nhưng cơ thể cô gái đã bị hắn áp chế, sức lực để giãy dụa càng lúc càng yếu.
Lục Tân nhíu mày.
Lúc này, hắn đã có thể dự đoán thứ khiến cho diện mạo của con gái ông Hứa trở
nên kinh khủng như vậy chính là gương mặt đó, cách một lớp da, thậm chí có thể
cảm nhận được thứ này dường như có thực thể. Nếu như vậy, muốn chữa khỏi cho
cô ta thì phải cân nhắc cách đối phó với vật này. Lục Tân chưa từng thấy thứ
này bao giờ, vô thức nghĩ rằng, bây giờ mà có Hàn Băng giúp hắn phân tích thì
tốt quá.
Nhưng nếu không có đầy đủ thông tin hỗ trợ, hắn cũng chỉ có thể tự mình nghĩ
ra cách giải quyết mà thôi.
Nhìn gương mặt này, Lục Tân hơi nhíu mày.
Trên phương diện lý thuyết, cách đơn giản nhất, trực tiếp nhất để giải quyết
cái mặt người này... Chính là móc ra!
Vì thế, hắn rất nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của phương án này.
Chỉ thủng một lỗ thôi, sẽ không làm tổn thương tới tính mạng.
Nhưng làm sao có thể rạch được một lỗ cơ chứ?
Hắn không phải thành viên của nhóm cứu trợ, không mang theo nhiều vật dụng tuỳ
thân.
Nghĩ vậy, hắn bèn ngẩng đầu nhìn em gái. Lúc này, em gái đang đứng bên cạnh,
dường như nó cũng bị gương mặt kỳ lạ này thu hút. Ánh mắt con bé càng lúc càng
sáng rực, nó xoay khớp đôi tay nhỏ bé, như thể sẽ xông lên túm lấy bất cứ lúc
nào.
Móng tay em gái rất sắc, có lẽ sẽ rạch được da của cô ta ra.
Nhưng chỉ là em gái ra tay không cân nhắc nặng nhẹ, Lục Tân lo rằng con bé sẽ
xé da cô gái này ra làm đôi mất.
Nghĩ vậy, Lục Tân quay đầu đi, nói với ông Hứa: “Có dao không?”
Ông Hứa ngạc nhiên, vẻ mặt vô cùng căng thẳng: “Dao gì cơ?”
“Dao nào cũng được cả.”
Lục Tân nói đoạn, lại bổ sung thêm: “Dao phay cũng được.”