Chương 114: Bộ Dạng Quái Vật
Sắc mặt ông Hứa càng thêm hoảng sợ: Ngươi đã ghì chặt con gái ta rồi, còn cần
dao phay để làm gì?
Nhưng rồi, ông ta cũng tỉnh táo trở lại, cuối cùng cũng mang một con dao tới.
Lúc này, cô gái đang bị Lục Tân dùng đầu gối ghì chặt bỗng nhiên hét lên một
tiếng thảm thiết như người điên. Tiếng hét này chói tai vô cùng, cốc thuỷ tinh
trên bàn dường như cũng bị nứt theo.
Đồng thời, khuôn mặt người trên lưng cô gái cũng thay đổi hoàn toàn.
Lục Tân cảm giác được có gì đó không ổn, lập tức đứng dậy, lùi sang một bên.
Sau đó, hắn nhìn thấy trên lưng cô ta đột nhiên mọc lên từng cái xúc tu một.
Những cái xúc tu này dài chừng 30 cm, bên ngoài được bao phủ bởi lớp vảy đen.
Từng cái xúc tu mọc ra sau lưng nhưng làn da của cô ta không hề có dấu hiệu bị
rách. Bởi vì xúc tu sinh trưởng quá nhanh, quá nhiều, cho nên phần lưng cô ta
như bụi cỏ rậm rạp.
Phần đầu của xúc tu lớn cỡ nắm đấm.
Chúng có các đường nét trên gương mặt, có cái thì giống nam, có cái lại giống
nữ, có xinh đẹp, có xấu xí. Mỗi một gương mặt chỉ có một biểu cảm cố định,
hoặc là điên cuồng, hoặc là hư ảo, ánh mắt là hai chấm đen, không biết có thể
nhìn mọi vật hay không.
Nhưng sau khi mọc ra, chúng như tảo biển vậy, chậm rãi lắc lư chuyển động,
nhìn khắp bốn phía.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiếng hét chói tai đã hù doạ ông Hứa, tai ông ta ù đi trong chốc lát, đầu quay
ong ong.
Ông ta quay đầu lại một cách khó khăn, thấy Lục Tân đã lùi sang một bên, còn
con gái mình thì quỳ rạp trên mặt đất, không nhúc nhích.
Bất chợt, ông ta cảm thấy rất kích động, muốn đi ngay tới xem con gái mình thế
nào.
“Đừng cử động.”
Lục Tân vội quay người, khoát tay với ông ta.
Nhưng chính động tác tay này đã thu hút sự chú ý của đám xúc tu trên lưng cô
gái kia. Lục Tân thấy, những chiếc xúc tu này dùng một quy luật chuyển động
thong thả nhưng lại rất phong phú, biên độ chỉnh tề, lắc lư chậm rãi, như đám
tảo biển đong đưa theo dòng nước, dần dần trở nên thống nhất, sau đó, bọn
chúng quay đầu nhìn về phía Lục Tân.
Nhìn từ góc của Lục Tân thì chỉ thấy phần đầu. Chúng mang biểu cảm cứng đờ quỷ
quái, cười với hắn.
Bầu không khí như vậy làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
Vì thế, Lục Tân cũng cong môi, cười đáp lại chúng nó.
Trong lúc Lục Tân mỉm cười, đống xúc tu đầu người kia đột nhiên vọt về phía
hắn.
Rõ ràng chúng chỉ dài chừng 30 cm, nhưng ngay lúc này tưởng chừng như có thể
kéo dài tới vô hạn.
Một đống xúc tu đầu người mang vẻ mặt điên cuồng xông về phía Lục Tân.
Lục Tân nhíu mày, còn chưa kịp né tránh thì bóng trắng bên cạnh loé lên, em
gái đã chắn trước mặt hắn, cười hì hì. Hai tay con bé chộp tới phía trước, đôi
tay nhỏ bé lần lượt bắt hai cái đầu gần nhất, lập tức giật mạnh ra.
“Hít hà...”
Những cái xúc tu khác như thể bị kinh sợ, rúc ra đằng sau.
Em gái không chịu dừng tay, bò trên mặt đất với tốc độ rất nhanh, đuổi theo
bọn chúng, đôi mắt sáng rực đầy tàn nhẫn.
Những cái xúc tu đầu người thấy em gái tiếp cận mình, như thể nhận ra một mối
nguy hiểm.
Biểu cảm trên mặt chúng thay đổi từ điên cuồng sang có phần hoảng sợ.
Sau đó, một tiếng “rào rào” vang lên.
Cả đám xúc tu bỗng nhiên tản ra xung quanh, như những con rắn trườn nhanh.
Có cái thì quấn quanh bàn trà, có cái lại quấn trên cây cột trong phòng khách,
có cái nằm trong bồn hoa, có cái thì lại nằm im trên bức tranh khắc hoạ một
người phụ nữ châu u thời Trung cổ vô cùng đẫy đà, nỗ lực hoà nhập vào bức
tranh.
Vì thế, trong giây lát, xung quanh dường như đều có sinh mệnh.
Ông Hứa đứng một bên vừa mới tỉnh táo lại, thoát khỏi trạng thái đau đầu hoa
mắt do tiếng thét kia gây ra.
Khi nhìn xung quanh, ông ta cảm giác mọi nơi đều rất kỳ quái.
Lúc này, bàn trà dường như có sức sống, như một cô gái rất ngây thơ, đáng yêu.
Bồn hoa biến thành một cô gái mặc quần màu xanh, vóc người cao thon thả.
Người phụ nữ đẫy đà trong bức tranh treo tường như có sự sống, chậm rãi bước
ra khỏi khung ảnh ồng kính.
Xung quanh phòng khách toàn là đồ trang trí, nhưng trong giây lát, mọi thứ
dường như không còn đơn giản như vậy nữa rồi.
Vào lúc này đây, mọi thứ đều trở nên sinh động, tràn đầy hấp dẫn.
Lục Tân cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong phòng khách.
Đối với người bình thường thì sự biến đổi này quả thật vô cùng kỳ quái, mỗi
món đồ xung quanh đều có sức sống, dường như chúng cũng đang tồn tại. Lúc này,
có lẽ bộ não vẫn truyền mệnh lệnh sang những bộ phận khác, để nhắc nhở chính
mình rằng “mọi thứ xung quanh đều không thật, đừng tin tưởng”, nhưng trong lúc
mất khống chế, các hoóc môn kích thích trong cơ thể cũng đã được tiết ra.
Và khi những hoóc môn kích thích đó lan rộng thấm sâu tới cực điểm thì sẽ
khống chế ngược lại não bộ của mình.
Có lẽ “điên” chính là cảm giác này!
Lục Tân thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, những cái xúc tua đầu người đã dung nhập vào đồ gia dụng xung quanh,
chúng đang gắng sức ngọ nguậy, thậm chí còn phát ra tiếng cười khẽ khiến cho
người ta mặt đỏ tía tai. Ông Hứa đứng một bên chỉ bị ảnh hưởng, còn Lục Tân
lại đang đứng ở trung tâm.
Đối với hắn, tất cả mọi vật trong phòng khách như đang cười với hắn vậy.
Còn Lục Tân thì chỉ ngẫm nghĩ rồi chậm rãi đưa tay ra.