Chương 117: Còn Chưa Xong
Bất chợt, vẻ mặt của ông Hứa có chút phức tạp, ông ta muốn nói gì đó nhưng lại
không dám nói ra.
“Việc cô ta bị ô nhiễm tạm thời đã được giải quyết nhưng vẫn còn một việc cuối
cùng cần phải làm.” Sau khi Lục Tân thu tay, hắn lại nhìn về cô gái kia, nhẹ
giọng nói.
“Vẫn chưa kết thúc sao?” Ông Hứa rõ ràng bị làm cho kinh hãi.
Lục Tân nói: “Ngươi không cảm thấy kì lạ rằng vì sao con gái của mình lại bị ô
nhiễm sao?”
Tuy rằng Lục Tân mới chỉ làm công việc này được một thời gian ngắn, hắn cũng
chưa được đào tạo bài bản nhưng Lục Tân hiểu rất rõ rằng, so với việc người bị
ô nhiễm thì vấn đề nguồn ô nhiễm mới là quan trọng nhất. Nếu như không tìm
được nguồn ô nhiễm, không ai có thể đảm bảo sẽ không bị ô nhiễm lần thứ hai,
càng không biết trong một khoảng thời gian ngắn liệu nguồn ô nhiễm kia có thể
gây ảnh hưởng đến nhiều người khác hay không...
“Nhìn từ biểu hiện ban nãy, tôi cho rằng cô ta không phải tự nảy sinh biến dị
tinh thần mà là do bị ảnh hưởng từ nguồn ô nhiễm.”
Thấy ông Hứa có vẻ không hiểu lắm, Lục Tân bèn nói ra suy nghĩ của mình.
Sau khoảng thời gian được đào tạo lý thuyết về ô nhiễm mức độ đặc biệt, hắn có
thể phân biệt được sự khác biệt trong phương diện này, nhất là khi hắn trực
tiếp nhìn thấy quái vật tinh thần, hắn lại càng có thể chắc chắn hơn. Nếu như
cô gái này tự nảy sinh tình trạng biến dị tinh thần thì ban nãy, thứ mà em gái
hắn lôi ra từ trong cơ thể cô gái kia không phải là một con rắn mà sẽ là linh
hồn của cô ta.
Trong phút chốc, nghe xong lời Lục Tân nói, ông Hứa không thể phản ứng lại
được, mặt ông ta hơi cứng lại.
“Các ngươi đánh thức con bé dậy, sau đó ra ngoài đi!”
Hắn nhìn thấy nhân viên y tế đã khiêng con bé lên ghế sô pha, băng bó xong vết
thương rồi thì thấp giọng ra lệnh một câu.
Nhân viên y tế rất nghe lời ông ta, tiêm cho Hứa Tiêu Tiêu một mũi rồi lui ra
ngoài.
Sau khi mọi người đã rời khỏi phòng khách, ông Hứa căng thẳng ngồi xuống bên
cạnh con gái, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Tiêu Tiêu. Ông ta nhẹ giọng nói:
“Tiêu Tiêu, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi? Có thể nghe thấy lời ta nói
không? Ngươi có nghe thấy không?”
Lúc ông ta gọi đến câu thứ ba, mí mắt của con gái khẽ động đậy, rồi mở ra một
đường hẹp. Cô gái như có chút mê man, ánh mắt phải mất một lúc lâu mới có thể
tập trung lại, nhìn thấy gương mặt của ông Hứa.
“Bố...”
Cô ta rõ ràng còn đang rất yếu ớt, nhưng sau khi khôi phục lại được ý thức thì
ngay lập tức lại trở nên căng thẳng. Cả người cô ta khẽ run, trực tiếp ngồi
dậy la hét: “Cái thứ đó...”
Cô ta dường như có chuyện gì rất quan trọng phải nói ngay với ông Hứa, nhưng
chỉ mới nói được một chút thì đã nhìn thấy Lục Tân ở bên cạnh. Lời sắp được
nói ra đột nhiên bị nghẹn lại, cô ta nói:
“Mau..... ba bảo hắn đi ra ngoài đi!”
“Chuyện này...”
Ông Hứa có chút chần chừ, quay đầu lại nhìn Lục Tân một cái.
Lúc này Lục Tân đang ngồi trên ghế sô pha, lấy một bao thuốc nhăn nhúm ra,
chuẩn bị châm một điếu.
“Mau bảo hắn ta đi ra ngoài đi...”
Tiêu Tiêu có phần gấp gáp, dùng sức kéo ống tay áo ông Hứa.
Nhìn thấy dáng vẻ của ông Hứa, Lục Tân gật đầu nói: “Ta ra ngoài hút điếu
thuốc, các ngươi cứ nói đi!”
Nói xong hắn liền đứng dậy quay người rời khỏi phòng. Sau lưng hắn truyền tới
giọng nói cảm kích của ông Hứa: “Cảm ơn, cảm ơn ngài Đan Binh.”
“Ngài Đan Binh, ngài thật là lợi hại. Thật đáng tiếc là ta không thể tận mắt
chứng kiến uy lực thần kì của ngài!”
Lục Tân vừa ra đến cửa, đang định rút điếu thuốc lần trước mới hút được một
nửa ra châm thì nhìn thấy tên mập họ Lưu đang đi tới đây. Trên mặt hắn ta lộ
vẻ cảm khái, vừa nói vừa rút ra một điếu thuốc có đầu lọc màu vàng, Lục Tân
bèn cất bao thuốc của mình vào trong túi, nhận lấy điếu thuốc, sau đó hắn hơi
nghiêng đầu châm điếu thuốc vào chiếc bật lửa của tên mập.
“Lần đầu có vẻ khá dễ dàng nhỉ, mong rằng lúc đối phó với nguồn ô nhiễm cũng
dễ dàng như vậy!”
Hắn vừa hút thuốc vừa nói một câu.
“Nguồn ô nhiễm sao?”
Tên mập họ Lưu hơi ngây ra.
“Đúng vậy!”
Lục Tân tò mò nhìn hắn ta một cái rồi nói: “Nếu như đã nhận được sự uỷ thác
thì ta nhất định sẽ giúp các ngươi xử lý đến cùng, ta không chỉ cứu cô gái này
mà sẽ giải quyết cả nguồn ô nhiễm nữa. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không tăng thêm
chi phí một cách bừa bãi đâu...”
Tên mập họ Lưu nghe xong thì ngẩn ra, sau đó cười thành tiếng.
Hai người họ đứng trên bậc thang hút thuốc, các nhân viên y tế mặc áo dài
trắng đứng ở phía xa xa kia đều đang âm thầm đánh giá Lục Tân.
Một lúc lâu sau, khoé mắt Lục Tân thoáng nhìn thấy em gái bò từ vách tường kia
qua đây như một con quỷ nhỏ. Nó ngồi xổm ở cột đá cẩm thạch ngay bên cạnh hắn
ta, vươn đầu ra nói với vẻ thần bí: “Họ đang nói chuyện về bức tranh sơn
dầu...”