Chương 119: Kết Thúc Ủy Thác?
Trong lúc Lục Tân từ từ suy ngẫm, cửa phòng khách đã mở ra.
Ông Hứa chống gậy xuất hiện ở cửa, trông ông ta có vẻ hơi lo lắng, nhưng lại
che giấu rất tốt. Ông ta mỉm cười gật đầu với Lục Tân:
“Lần này may mà có Đan Binh tiên sinh giúp đỡ, con gái ta đã bình phục, chỉ có
điều hiện tại sức khỏe của nó vẫn còn rất yếu. Để con bé có thể được chăm sóc
tốt hơn, ta định ngay đêm nay sẽ đưa nó về thành phố chính để tĩnh dưỡng…Tiền
thù lao lần này, ta nhất định sẽ…”
Lục Tân liếc mắt, qua cánh cửa đang mở, hắn nhìn thấy Hứa Tiêu Tiêu đang nằm
dựa vào ghế sô pha.
Lúc này cô ta vừa được chữa khỏi bệnh, đáng lẽ tinh thần của cô ta đang ở
trong giai đoạn cực kỳ mệt mỏi, nhưng cô ta lại liên tục nhìn ra bên ngoài với
vẻ hết sức căng thẳng.
Ánh mắt cô ta mang đến cho người ta một cảm giác sợ hãi mơ hồ nhưng lại tham
lam một cách khác thường.
Lục Tân khẽ lắc đầu:
“Bây giờ không phải lúc nhận tiền thù lao.”
Ông Hứa hơi giật mình, ngập ngừng nói: “Ý của Đan Binh tiên sinh là…”
“Chuyện của các ngươi vẫn chưa thực sự được giải quyết!”
Lục Tân nói: “Nguồn ô nhiễm còn chưa xử lý, sao ta có thể nhận tiền vào lúc
này được.”
“Chuyện này...”
Ông Hứa nhìn khuôn mặt thành khẩn của Lục Tân thì hơi bất ngờ, ông ta ngừng
một lúc rồi khẽ cười:
“Ha ha, rất cảm ơn ý tốt của Đan Binh tiên sinh, có điều ta nghĩ ngươi không
cần phải phiền phức như vậy đâu. Vừa rồi ta đã hỏi kỹ con bé, nó không có tiếp
xúc với bất cứ thứ gì kỳ lạ cả, chỉ vì trước đó chịu quá nhiều áp lực nên mới
có những trải nghiệm nổi loạn như vậy thôi…Đan Binh tiên sinh cứ yên tâm,
chuyện này hãy kết thúc ở đây thôi, cho dù có vấn đề gì, ta cũng sẽ không
trách ngươi.”
Ông ta hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Đan Binh tiên sinh có thể viết như thế này
khi báo cáo lên trên, sẽ không có vấn đề gì đâu!”
Nghe xong những lời này của ông ta, giám đốc Lưu mập mạp ở bên cạnh cũng cảm
thấy hơi kỳ lạ.
Ông ta vội vàng cười xen vào:
“Nếu ông Hứa đã nói vậy rồi, thì việc ủy thác có thể kết thúc ở đây được rồi…”
Ông ta nói xong rồi quay về phía Lục Tân: “Tiền thù lao lần này…”
Nghe thấy những lời này của họ, Lục Tân khẽ nhíu mày.
Em gái ở bên cạnh lặng lẽ xuất hiện sau lưng ông Hứa, nó treo ngược ở khung
cửa, vừa lắc lư người vừa cười với Lục Tân: “Anh trai anh trai, họ vừa mới bàn
bạc muốn lén đem bức tranh sơn dầu mà cô ta đã giấu đi về nghiên cứu đấy…Cô ta
nói bức tranh đó rất có giá trị, nhất định không được để người khác biết…”
Lục Tân khẽ nhíu mày.
Đáp lại vẻ mặt tươi cười của ông Hứa và giám đốc Lưu mập mạp, Lục Tân chậm rãi
lắc đầu: “Không thể, làm việc gì cũng phải nghiêm túc.”
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, ánh đèn xung quanh trong biệt thự từ trên cao chiếu
xuống khuôn mặt hắn, khiến ánh sáng trên gương mặt hắn lúc đậm lúc nhạt, đôi
mắt u ám lặng lẽ nhìn qua, vẻ mặt hắn nghiêm túc khác thường, hắn nói: “Nếu ta
đã nhận ủy thác của các ngươi, cũng đã nhận tiền của các ngươi, ta đương nhiên
phải thay các ngươi giải quyết sạch sẽ, cho dù đó là người bị ô nhiễm hay
nguồn ô nhiễm.”
“Trong hợp đồng trước đó có viết rất rõ ràng, chữa khỏi hoàn toàn mới có thể
nhận được một trăm nghìn tiền thù lao này, không phải sao?”
Bầu không khí đã trở nên có chút vi diệu.
Sắc mặt ông Hứa và giám đốc Lưu mập mạp đều có vẻ hơi ngạc nhiên, họ cảm thấy
có điều gì đó không đúng trong việc giải thích hợp đồng này.
Lục Tân chỉ im lặng nhìn họ.
Hắn có chút không thể hiểu nổi, rõ ràng là họ biết rõ về những điều nguy hiểm
này, nhưng vẫn muốn nói dối để lén giấu kín…Hai cha con nhà họ Hứa này bị bệnh
thần kinh sao?
“Chuyện này...”
Khi nhìn thấy bộ dạng của Lục Tân, ông Hứa và giám đốc Lưu mập mạp ở bên cạnh
đều cảm thấy rất kỳ quái.
Đương nhiên, họ đã có không ít lần thực hiện ủy thác cá nhân tương tự thế này.
Có thể là mời người tìm kiếm một vài thứ trong thành phố cổ, cũng có thể là ủy
thác cho người khác giúp giải quyết một số vấn đề không thể phơi bày bên ngoài
ánh sáng. Nhưng mỗi lần như vậy, đều là họ lo lắng sẽ gặp phải những kẻ vô
trách nhiệm, chỉ xử lý một cách đối phó với những ủy thác của họ. Bây giờ họ
gặp phải một người có tinh thần trách nhiệm hơi thái quá thế này…
Đã nói là có thể kết thúc và nhận tiền thù lao rồi mà hắn vẫn không chịu thôi?
Nhất thời, vẻ mặt ông Hứa trở nên hơi lung túng, lông mày ông ta nhíu chặt,
một lúc lâu vẫn không lên tiếng.
Giám đốc Lưu mập mạp vừa nhìn thoáng qua đã biết hình như ông Hứa có chuyện gì
khác muốn che giấu, không muốn người khác nhúng tay vào nên lập tức mỉm cười
lên tiếng hòa giải: “Đan Binh tiên sinh thực sự là một người có trách nhiệm.
Tuy nhiên, phía ủy thác đã nói như vậy rồi, thì…”
Lục Tân cau mày nói: “Trong hợp đồng có viết như vậy sao?”
Giám đốc Lưu mập mạp nghẹn lời.
Đây vốn dĩ là một hợp đồng cứu người, làm gì có viết điều khoản này chứ?
Huống hồ ông ta cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra một tình huống như vậy…sau
này nhất định phải thêm vào hợp đồng mới được.
Ông Hứa hơi cau mày, không biết đang nghĩ đến điều gì, có điều sắc mặt ông ta
đã trở nên hơi lạnh lùng, giọng nói của ông ta cũng trở nên mạnh mẽ hơn: “Đan
Binh tiên sinh, con bé đã không có vấn đề gì nữa rồi, việc ủy thác đối với
ngươi cũng đã kết thúc. Để cảm ơn ơn cứu mạng của ngươi, ta sẵn sàng trả gấp
đôi số tiền thù lao, nhưng ta hy vọng chuyện này đến đây là kết thúc, ngươi có
thể về được rồi…”
“Gấp đôi ư?”
Giám đốc Lưu mập mạp gật đầu nhìn về phía Lục Tân, ông ta dường như cảm thấy
như vậy là rất tốt rồi.