Chương 120: Không Cần Quá Phức Tạp
Nhưng Lục Tân vẫn lắc đầu:
“Ta không phải vì tiền thù lao, ta chỉ không muốn lấy không số tiền thù lao
này.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
Ông Hứa đột nhiên trở nên uy nghiêm hơn mấy phần, im lặng nhìn Lục Tân, tựa hồ
muốn nhìn thấu tâm tư thật sự của hắn.
“Cha, các ngươi còn đang nói cái gì vậy?”
Ngay lúc này, một câu hỏi đột nhiên vang lên trong phòng khách của biệt thự.
Mọi người chỉ thấy Hứa Tiêu Tiêu khoác một chiếc áo phao thật dày bên ngoài
chiếc áo ngủ, lúc này đã đi đến cửa với vẻ mặt mất kiên nhẫn, cô ta thúc giục:
“Mau đuổi họ đi, bây giờ chúng ta phải lập tức đi… Nếu không, đêm nay chúng ta
sẽ không thể vào thành phố chính…”
Mặc dù có chút gấp gáp, nhưng cô ta vẫn vô thức giấu đi một phần nội dung, tựa
hồ sợ Lục Tân và người ngoài nghe thấy.
Lúc này em gái Lục Tân đang treo mình trên khung cửa bên cạnh, cười khúc khích
và quay tròn:
“Họ đang vội tới một nơi có tên là cảng Bạng Phụ để lấy đồ, bây giờ đang nóng
lòng muốn đuổi ngươi khỏi đây kìa…”
Lục Tân bình tĩnh nghe em gái nói, sắc mặt hắn tối sầm lại.
Ông Hứa đương nhiên không biết Lục Tân đã biết hết mọi chuyện, lúc này ông ta
đang cau mày và nói một cách lạnh nhạt:
“Tiêu Tiêu đợi một lúc, ngươi gọi điện thoại để sắp xếp đi, Đan Binh tiên sinh
có vẻ như không hài lòng với số tiền thù lao mà chúng ta trả.”
Nghe đến câu này, Lục Tân không khỏi nhíu mày: Thế này chẳng phải là nói oan
cho người ta sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn ông Hứa: “Ta chỉ hy vọng có thể giải quyết vấn đề về nguồn
ô nhiễm…”
Hắn muốn nói, những thứ như vậy quá nguy hiểm, nếu có điều gì bất thường xảy
ra, người bị hại chết có lẽ không chỉ có mỗi hai cha con các ngươi.
Nhưng hắn lại cảm thấy họ không thể không hiểu.
“Không có nguồn ô nhiễm gì hết.”
Ông Hứa cau mày ngắt lời hắn: “Đan Binh tiên sinh, đây chỉ là phỏng đoán vô
căn cứ của ngươi thôi…”
Lục Tân nhíu mày, hắn đang suy nghĩ nên nói thế nào, thì đã thấy người phụ nữ
mặc áo phao dày cộp bước nhanh ra khỏi cửa, cô ta cau mày nói: “Ta đã nghe cha
ta nói về ngươi, ngươi đã cứu mạng ta. Để cảm ơn ơn cứu mạng của ngươi, và
cũng là để cho ngươi sau này không đi nói lung tung, ta có thể cho ngươi ba
trăm nghìn tệ. Chuyện này sẽ dừng lại ở đây, ngươi cũng đừng quá tham lam…”
“Ba trăm nghìn...”
Lục Tân khẽ giật mình:
“Những người này kiếm tiền dễ vậy sao?”
Sau đó hắn lắc đầu:
“Ba trăm nghìn thật sự rất nhiều, tuy nhiên…”
Nhưng không đợi hắn giải thích gì thêm, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, cô
ta từ dưới chiếc áo phao rút ra một khẩu súng lục, lạnh lùng chỉ vào Lục Tân
rồi nói: “Đừng nghĩ rằng bọn ta đến từ thành phố chính thì sẽ không hiểu những
thủ đoạn tống tiền của đám người các ngươi. Ngươi có biết là cho dù bây giờ ta
có nổ súng bắn chết ngươi, sau khi trở về thành phố chính, Văn phòng Hành
chính cũng sẽ không cho là ta có tội không?”
“Chuyện này…”
Giám đốc Lưu mập mạp đột nhiên thấy cô ta rút súng ra, ông ta vội vàng lùi ra
phía sau một bước.
Ngay cả ông Hứa cũng cau mày, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không
lên tiếng mà chỉ nhìn Lục Tân.
Còn ở phía xa, các nhân viên y tế cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng
này, nhưng họ có vẻ không mấy xa lạ trước chuyện này.
Lục Tân chỉ đứng yên tại chỗ, khẽ nhíu mày.
Theo ánh mắt của hắn, có thể thấy cô gái tên Hứa Tiêu Tiêu kia cũng đang nhìn
sang bằng một ánh mắt lạnh lùng.
Lục Tân phát hiện lúc này hai mắt cô ta đỏ bừng, có một loại hưng phấn cùng
lạnh lùng mơ hồ trong đó. Có thể chắc chắn lúc này quái vật tinh thần trên
người cô ta đã bị loại trừ toàn bộ, cô ta cũng đang rất tỉnh táo, nhưng lại có
một cảm giác khiến người ta cảm thấy rất mạnh mẽ và bốc đồng.
“Mặc dù quái vật tinh thần đã bị loại trừ toàn bộ, nhưng vẫn còn chịu một số
ảnh hưởng nào đó?”
“Hoặc là…”
“Ta không có thời gian để lôi thôi với ngươi!”
Ngay khi Lục Tân đang suy nghĩ, cô ta đã rút chốt an toàn trên khẩu súng của
mình.
Cô ta vừa nhíu chặt mày vừa nói bằng một giọng lạnh lùng: “Bây giờ ta sẽ cho
ngươi hai lựa chọn, lập tức cầm tiền rồi cút xéo, hoặc là…”
Những lời tiếp theo không cần cô ta nói Lục Tân cũng có thể hiểu được.
Giám đốc Lưu mập mạp ở bên cạnh không nhịn được xen vào: “Đan Binh tiên sinh,
không đến nỗi phải làm lớn chuyện như vậy đâu…”
Ông Hứa cũng chống chiếc nạng trên tay và chậm rãi nói: “Đan Binh tiên sinh,
chúng ta vốn không cần khiến cho mọi chuyện trở nên bế tắc như vậy.”
Nghe họ nói vậy, một lúc sau Lục Tân mới chậm rãi gật đầu: “Thật sự là không
cần.”
Nghe câu này xong, Hứa Tiêu Tiêu đang đứng trên bậc thềm đột nhiên cười khẩy.
Cũng đúng lúc này, cô ta đột nhiên nhìn thấy Lục Tân ngẩng đầu nhìn mình, vẻ
mặt có chút lo lắng.
Điều này khiến cô ta hơi giật mình.
Sau đó cô ta đột nhiên cảm thấy mơ hồ có một trận gió lạnh thổi qua, giây tiếp
theo, khẩu súng trong tay đột nhiên tự chuyển động, rõ ràng là một khẩu súng
hoàn chỉnh, nhưng lúc này, nòng súng, hộp khóa nòng, lò xo, thân súng, hộp
đạn, thậm chí cả những viên đạn đều giống như có sinh mệnh của riêng mình.
Chúng bay lên một cách khó hiểu rồi tách rời ra từng thứ một, biến thành một
đống linh kiện rồi rơi lạch cạch xuống đất.