Chương 124: Không Vi Phạm Hợp Đồng
“Đan Binh tiên sinh, ta muốn nói…”
Ông ta dừng lại, cố ép cho giọng nói của mình thôi run rẩy: “Có chuyện gì thì
mọi người từ từ thương lượng sẽ tốt hơn. Ở thành phố chính ông Hứa cũng là một
người rất có địa vị. Có một số việc chúng ta vẫn nên nói lý lẽ…So với việc làm
lớn chuyện đến mức khó giải quyết được hậu quả thì…”
Lục Tân nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ta không nói lý lẽ sao?”
“Không…Ta không có ý như vậy…”
Giám đốc Lưu mập mạp vội giải thích: “Ý của ta là, vốn dĩ không cần phải đi
đến bước này.”
Lục Tân cau mày, sau đó hắn nhìn về phía cô gái đang được ôm trong vòng tay
của ông Hứa:
“Cô ta đã chĩa súng vào ta trước.”
Dừng một lúc, hắn lại nói: “Hơn nữa, lúc đó cô ta thật sự đã có ý định nổ
súng.”
“Chuyện này…Phải, là cô Hứa không đúng…”
Giám đốc Lưu mập mạp run lẩy bẩy, ông ta không phủ nhận điều này, chỉ cố gắng
giải thích:
“Nhưng với năng lực của ngươi, ngươi có thể dễ dàng khuất phục cô ta, không
cần phải…Hủy đi bàn tay của cô ta như vậy.”
Lục Tân nhíu mày, tựa hồ đang suy ngẫm về vấn đề này.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi mới nói một cách nghiêm túc: “Ý của ngươi là ta nên
nhường cô ta sao?”
Giám đốc Lưu mập mạp hơi sửng sốt, ông ta có chút không theo kịp mạch suy nghĩ
của hắn, nhưng có vẻ thật sự đúng là lý lẽ này…
Lục Tân lắc đầu: “Ta có năng lực, nhưng điều đó không có nghĩa là ta phải
nhường cô ta. Ta và cô ta đều công bằng, ta không hề dùng năng lực để bắt nạt
cô ta, cô ta cũng không nên vì bản thân không có năng lực mà bắt nạt ta. Có
đúng không?”
Lục Tân nói những lời này một cách rất nghiêm túc.
Dù hắn cũng cảm thấy em gái mình đã làm hơi quá, nhưng hắn biết trong chuyện
này hắn không nên trách con bé, cũng không nên đẩy vấn đề cho con bé, dù sao
hắn cũng phải phân biệt rõ trong và ngoài. Còn một điểm nữa chính là, nếu
không có em gái giúp đỡ thì hắn cũng chỉ là một người bình thường. Nếu hắn đã
là một người bình thường, tại sao hắn nhất định phải nhường cô ta?
Ai cũng đừng bắt nạt ai cả, đây mới là sự công bằng thực sự.
“Chuyện này…”
Đối mặt với lời nói nghiêm túc của Lục Tân, giám đốc Lưu mập mạp hơi ngẩn ra.
Một lúc lâu sau, ông ta chỉ có thể thở dài: “Cho dù là vậy, làm lớn chuyện đến
như vậy, cũng khó mà dọn dẹp hậu quả…”
“Đúng vậy…”
Lục Tân bất ngờ gật đầu:
“Nếu mọi người đều nói lý lẽ, sự việc đã không đi đến bước này, ta sẽ giúp cô
ta xử lý chuyện bị ô nhiễm, cũng sẽ giúp bọn họ giải quyết nguồn ô nhiễm…Ta
thậm chí sẽ không đòi thêm tiền…Tay của cô ta sẽ không bị thương, người quản
gia ở tầng hai sẽ không chết, những vệ sĩ này cũng sẽ không xảy ra chuyện, và
ngươi cũng không cần phải ở đây lo lắng đến như vậy…Bây giờ khiến cho mọi
chuyện thành thế này…”
Hắn đưa mắt nhìn hai cha con nhà họ Hứa, rồi nói: “Họ cần phải tự kiểm điểm
lại bản thân!”
Giám đốc Lưu mập mạp đột nhiên không biết nên nói gì tiếp theo.
Ông ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nghe những lời nói của Lục
Tân, ông ta thấy về mặt logic hoàn toàn không có vấn đề gì.
Lục Tân thấy ông ta không nói gì thêm, liền tiếp tục đi về phía trước.
“Ngươi…”
Cho đến khi Lục Tân bước đến trước mặt, ông Hứa mới bắt đầu có phản ứng.
Ông ta ôm chặt con gái, thân thể cố gắng rụt lại phía sau, ông ta hét khan:
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Ngươi…Ngươi thực sự cho rằng bản thân gia nhập vào bộ phận đó thì có thể…Coi
trời bằng vung sao?”
“Ta không cảm thấy mình coi trời bằng vung…”
Lục Tân đưa mắt nhìn ông ta rồi bình tĩnh nói: “Ta chỉ đang cố gắng cứu mạng
của các ngươi mà thôi. Cho dù bức tranh mà các ngươi muốn giấu đi rốt cuộc là
cái gì, dù các ngươi muốn làm gì với nó đều không quan trọng. Ta chỉ rất chắc
chắn một điều rằng, bức tranh đó nhất định không phải là thứ mà các ngươi có
thể dễ dàng giải quyết được. Đặc biệt là, nếu có điều gì đó thực sự xảy ra,
người gặp rắc rối không chỉ riêng các ngươi thôi đâu. Cho nên, dù các ngươi
không cho ta quản, ta vẫn phải quản.”
Trong khi nói những lời này, hắn còn liếc nhìn giám đốc Lưu mập mạp: “Dù gì
thì công việc của các ngươi cũng chỉ là việc riêng tư.”
“Còn xử lý những chuyện này là…Một trong những bổn phận công việc của ta!”
“Ngươi…Ngươi làm sao biết được?”
Ông Hứa sửng sốt một hồi mới chợt nhận ra Lục Tân đã nhắc đến bức tranh đó,
sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi trông thấy.
“Bây giờ ta muốn thảo luận với các ngươi về một vấn đề khác.”
Lục Tân không trả lời mà chỉ nghiêm túc nhìn ông ta: “Theo quy định, ta không
thể để các ngươi giấu kín nguồn ô nhiễm mà không quản. Vốn dĩ, nếu các ngươi
cũng đồng ý, chúng ta đã có thể giải quyết vấn đề một cách êm đẹp. Đến lúc đó,
ta có thể giúp các ngươi giữ bí mật về thân phận của các ngươi hoặc thậm chí
cả những thứ khác đúng theo các điều khoản của hợp đồng. Nhưng bây giờ, các
ngươi lại cực kỳ bất hợp tác trong việc này. Vì vậy, bây giờ ta cần phải báo
cáo việc này với lãnh đạo.”
“Vì ngươi bất hợp tác trước, cho nên cho dù ta có báo cáo lên trên, cũng không
thể nói là ta vi phạm hợp đồng…Ta nói vậy, các ngươi có thể hiểu không?”
Lục Tân nói những lời này một cách rất nghiêm túc.
Suy cho cùng, nếu vi phạm hợp đồng thì sẽ không lấy được tiền.
Vì vậy, việc phân rõ trách nhiệm là rất quan trọng.