Chương 123: Áp Đảo
Những tên lính vũ trang khác chỉ biết trừng to mắt đứng nhìn một bóng đen vụt
qua, người đồng đội ở phía ngoài cùng bên trái biến thành hình dạng méo mó vặn
vẹo, trong lòng họ hoảng sợ khôn tả, không còn lo lắng sẽ làm bị thương đồng
đội của mình, họ đồng thời giơ họng súng bắn về phía người đồng động đó.
Đồng đội đó đã bị họ bắn thủng lỗ chỗ như một cái sàng, nhưng bóng đen kia thì
lại biến mất không thấy đâu.
Họ hoảng sợ nhìn khắp xung quanh, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên và phát hiện
Lục Tân đang ở ngay chính giữa bọn họ.
Thậm chí trên mặt hắn còn lộ ra một nụ cười giống như đang cảm thấy có gì đó
rất thú vị.
Tất cả bọn họ đều đồng loạt sửng sốt, vừa lùi về sau vừa giương họng súng lên.
Nhưng vào lúc này, cái bóng cực kỳ quỷ dị của Lục Tân đã lướt qua giữa bọn họ.
“Aaaaaa…”
Ai đó hét lên và vung dao găm về phía cái bóng đó, nhưng cổ hắn bỗng nhiên
lạnh toát, bởi vì cánh tay hắn đã bị trẹo một cách kỳ lạ, hắn tưởng rằng mình
đang vung con dao găm về phía trước, nhưng trên thực tế, nó đã chém một cách
dữ dội vào chính cái cổ của hắn…
Ai đó giận dữ nổ súng bắn về phía bên này, nhưng tiếng súng đã vang lên từ
phía sau.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện cổ của mình đã bị vặn 180 độ từ lúc nào, lúc
này hắn đang nhìn ra phía sau.
Không thể nói rõ khoảnh khắc đó đã ồn ào đến mức độ nào.
Trước cổng biệt thự vắng lặng, tiếng súng, tiếng la hét, tiếng đạn bắn xuống
đất bỗng chốc đan xen vào nhau.
Lúc này mọi người đều trở nên kỳ quặc và méo mó vặn vẹo, giống như những món
đồ chơi không tự chủ được.
Ở giữa, có ai đó nghe thấy tiếng cười lúc ẩn lúc hiện của một cô bé.
Tiếng súng đột ngột vang lên, sự im lặng kỳ lạ kia cũng đột ngột ập đến.
Có đến bảy tám vệ sĩ, tất cả đều ngã gục xuống đất trong bộ dạng méo mó, một
vài người trong số họ không thể phát ra âm thanh được nữa.
Cũng còn một vài người vẫn còn chút hơi thở nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt
dọa đến choáng váng.
“Hì hì, chơi vui quá, chơi vui quá đi…”
Lục Tân xuất hiện giữa các thành viên của nhóm lính vũ trang và những thứ khác
như các linh kiện của súng ống, dao găm, hộp đạn và các bộ phận của con người
đang nằm rải rác khắp nơi. Hắn khẽ quay đầu lại và nhìn em gái mình. Lúc này,
con bé đang ngồi xổm bên cạnh hắn, hai mắt đen láy, nó vừa khẽ vỗ tay vừa nhìn
mọi thứ đang hỗn loạn ở xung quanh với một ánh mắt phấn khích, như thể đang
nhìn kiệt tác của chính mình ở dưới đất.
Cảm nhận được ánh mắt của Lục Tân, nó đột nhiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên,
nom có vẻ hơi cảnh giác.
Dường như con bé sợ Lục Tân sẽ mắng nó.
Nhưng Lục Tân chỉ đưa mắt nhìn con bé, khẽ cúi người sờ vào đầu nó, hắn không
tán thành nhưng cũng không trách mắng nó.
Sau đó hắn đứng thẳng người dậy và nhìn xung quanh.
Trong mắt những người khác, rõ ràng thân hình của Lục Tân đột nhiên trở nên
quái dị rồi bỗng nhiên trở lại bình thường, nhưng dường như hắn vẫn hoàn toàn
không nhúc nhích, giống như người vừa mới trở thành một bóng đen vừa kinh
khủng vừa quái dị ban nãy không phải là hắn, và tất cả những việc này đều
không liên quan đến hắn.
Hắn cẩn thận nhấc chân lên và tránh những người lính vũ trang trên mặt đất,
như thể sợ giẫm phải bọn họ.
Sau đó, hắn đi về phía hai cha con nhà họ Hứa trên bậc thềm trước cửa.
“Pằng…”
Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng súng, Lục Tân xoay người lại một cách
quỷ dị.
Lúc này hắn mới phát hiện, thì ra người vừa nổ súng chính là người quản gia
vừa ngã xuống ban nãy, ông ta giãy giụa hồi lâu, không cẩn thận bóp cò.
Sau đó, khẩu súng vẫn luôn chĩa vào trán ông ta đã ngay lập tức lấy mạng ông
ta.
Lục Tân lúc này mới yên tâm, tiếp tục bước về phía trước.
“Đan Binh tiên sinh…”
Đột nhiên một giọng nói run rẩy vang lên từ một bên.
Lục Tân hơi dừng lại và quay đầu lại nhìn ông ta.
Người vừa lên tiếng là giám đốc Lưu mập mạp. Đối diện với ánh mắt của Lục Tân,
ông ta vô thức lùi ra sau một bước.
Trước đây, ông ta cũng từng thấy một vài dị biến giả, thậm chí còn thấy một
vài dị biến giảigiải quyết một số vấn đề một cách riêng tư, nhưng rõ ràng,
năng lực của những dị giải giả mà ông ta từng thấy, hoặc là thần kỳ, hoặc là
quái dị, họ luôn khiến ông ta cảm thấy kinh ngạc. Nhưng rõ ràng những gì ông
ta nhìn thấy hôm nay là một điều khiến ông ta thực sự cảm thấy sợ hãi, hơn nữa
đó là một loại sợ hãi khiến ông ta cảm thấy ớn lạnh từ tận đáy lòng…
Giống như bây giờ người đó chỉ lặng lẽ nhìn ông ta, dường như hắn không có
biểu hiện gì là tức giận hay thù địch gì.
Nhưng ông ta có thể lờ mờ cảm nhận được một cảm giác rợn tóc gáy.
Giống như bản thân đang bị nhìn chằm chằm bởi một cái gì đó rất nguy hiểm.