Chương 130: Đến Cảng Bạng Phụ
“Sau khi nguồn ô nhiễm được loại bỏ vẫn để lại ảnh hưởng ư.”
Trần Tinh chậm rãi nói một câu, nhìn ông Hứa qua kính chiếu hậu: “Đây là điều
ông không nghĩ tới sao?”
Ông Hứa ngẩn người, cũng có phần chán nản, lâu sau mới nói: “Con bé... Tiêu
Tiêu chỉ nói với ta rằng đó là bức vẽ từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy
trên thế giới này, bức tranh đó sẽ trở thành tác phẩm nghệ thuật làm rúng động
cả thế giới... Con bé học chuyên ngành này nên ta rất tin tưởng ánh mắt của nó.
Hơn nữa... hơn nữa, con bé còn nói, chỉ cần che bức tranh đó đi, không nhìn vào
nó thì sẽ không có chuyện gì xảy ra...”
Nói tới đây, ông ta rốt cục không thể nói tiếp được nữa.
Bởi vì bây giờ ông ta đã hiểu, đây là con gái của mình, ông ta phải tận tình
khuyên bảo con bé mới đúng.
Hứa Tiêu Tiêu là con gái của ông ta, đương nhiên biết điểm yếu của ông ở đâu.
Trần Tinh im lặng một hồi, nói với Lục Tân: “Ngươi làm rất tốt.”
Lục Tân khẽ gật đầu.
Hắn hiểu được vì sao Trần Tinh lại nói như vậy, vì... bức tranh này mang tới
cảm giác quái dị, biến thái và cả ảnh hưởng đáng sợ trên người Hứa Tiêu Tiêu.
Rất khó để tưởng tượng nếu như bức tranh này được đưa vào thành phố chính,
nhiều người nhìn thấy nó, hoặc một ngày nào đó, nó bỗng nhiên xuất hiện trong
một triển lãm tranh, không biết nó sẽ tạo ra những nguy hiểm đáng sợ như thế
nào với thành phố Thanh Cảng.
Nhất là trong cặp cha con này, một người cho rằng mình đã được chữa khỏi bệnh,
hành động theo nhận thức của bản thân, còn một người quá tin tưởng con gái
mình, cho rằng mình có khả năng khống chế toàn hình. Họ đều nghĩ rằng mình làm
việc dựa trên lý trí.
Nhưng họ không hề hay biết, họ vẫn còn bị ảnh hưởng, suy nghĩ đã bị bóp méo...
“Ta thực sự không nghĩ tới...”
Giọng nói của ông Hứa khô khốc: “Ta biết nguồn ô nhiễm có tồn tại, nhưng lại
không ngờ... nó nghiêm trọng tới vậy.”
“Các ngươi đã được cảnh cáo một cách toàn diện!”
Trần Tinh bình tĩnh đáp lời: “Mà ngươi vốn không để tâm, là do ngươi chưa tận
mắt chứng kiến! Ngươi chưa từng chứng kiến, bởi vì nhóm chúng ta đã xử lý
chuyện này rồi. Trong khi chúng ta đang giải quyết rắc rối, thì ngươi còn tạo
ra thêm phiền toái cho bọn ta.”
“Ngươi có thể nói là mình bị lừa gạt, nhưng suy cho cùng, chính là vì sự tham
lam của ngươi gây ra mà thôi!”
Ông Hứa nghẹn lời trong giây lát, lâu sau mới thở dài đầy hối tiếc.
Vào giây phút này, vẻ kiêu căng mà ông ta thể hiện ra ngay từ đầu đã bị lột
trần không còn lại gì.
Cũng vào lúc này, ngọn đèn phía trước đã chiếu vào những kho hàng, rương hòm
lộn xộn.
Trần Tinh thở dài một hơi, nói: “Đã tới cảng Bạng Phụ.”
Lục Tân vốn đã biết có một nơi tên là cảng Bạng Phụ ở thành phố vệ tinh số 2,
chỉ là hắn chưa từng tới đây. Trong một khoảng thời gian khá dài, hắn không
phải là người thích đi đây đi đó. Cuộc sống chỉ đi qua ba điểm, hai đường
thẳng là thái độ sống thường ngày của hắn trong rất nhiều năm.
Nhưng dù sao hắn cũng lớn lên ở thành phố vệ tinh số 2, hắn vẫn biết rằng,
thành phố Thanh Cảng có thể được gây dựng lại là nhờ vào sự góp phần của những
bến cảng như này. Trước đây, khi thành phố Cao Tường mới được xây dựng, bên
ngoài vẫn còn rất nhiều người điên và sinh vật biến dị du đãng ở nơi hoang dã,
tviệc vận chuyển vật tư vào thành phố Thanh Cảng nhờ phần lớn vào những bến
cảng này. Cho tới ngày nay, đây vẫn là một trong những cửa ngõ vận chuyển quan
trọng nhất.
Đương nhiên, hoạt động vận chuyển diễn ra dày đặc thì sẽ dẫn đến một số vấn đề
tiềm ẩn nhất định.
Ví dụ như vị họ Hứa này.
Lục Tân và Trần Tinh vừa bước xuống xe đã nhìn thấy lính vũ trang đóng quân
trên phạm vi toàn bộ cảng. Lục Tân đoán rằng, khi Trần Tinh nhận được cuộc
điện thoại đầu tiên, họ đã lập tức bị phái tới để đóng quân ở nơi đây. Chỉ là
trước khi Trần Tinh nhận được tin tức chính xác và đích thân tới đây với Lục
Tân thì họ không được phép lục soát xung quanh.
“Bức tranh kia đang ở đâu?”
Dưới ánh đèn chớp tắt ở cổng bến cảng, đôi mắt của Trần Tinh ửng hồng, mang
theo vẻ yêu dị.
Hứa Tiêu Tiêu vốn đang tựa vào lòng ông Hứa ngủ mê man, giờ đây cô ta lại mở
mắt rồi chỉ về một hướng.
Trần Tinh nhìn lướt một vòng xung quanh, hai binh lính cường tráng lập tức tới
đây, một trái một phải đỡ Hứa Tiêu Tiêu.
Sau đó, họ cùng rảo bước thật nhanh về phía cô ta chỉ.
Xung quanh có ba tên lính ôm vũ khí phóng điện, bảo vệ chặt chẽ bên cạnh họ.
Ngay sau đó, họ đã tới cảng, tìm được chiếc hòm chứa bức tranh mà Hứa Tiêu
Tiêu giấu đi ở trong từng dãy từng dãy hòm ngổn ngang. Nó ẩn nấp bên trong một
đống hòm lớn, trông có vẻ rất bình thường. Khi nhìn thấy chiếc hòm này, ông
Hứa mang vẻ mặt bất đắc dĩ. Rõ ràng, đó không phải nơi mà ông ta lựa chọn để
hàng hoá, lúc trước khi Hứa Tiêu Tiêu kể lại mọi chuyện, cô ta đã chỉ rõ ra
rằng bản thân có lòng riêng, vì thế mới giấu bức tranh này ở nơi mà ông ta
không biết.