Chương 135: Gặp Lại Tần Nhiên
Thời điểm xảy ra vụ nổ, hắn nhìn thấy em gái chìa tay về phía mình, sau đó cơ
thể hắn bỗng trở nên cực kỳ mềm dẻo, cũng bị uốn cong một cách kỳ lạ. Chính
nhờ điều này mà khi bị lực va đập tác động lên, cơ thể hắn lại có thể tự động
hóa giải. Tức là ở thời khắc đó, cơ thể hắn hoàn toàn biến dạng, gấp lại, liên
tục thụt lùi vào phía trong xe. Rất nhiều mảnh kiếng vỡ và mảnh kim loại gãy
cùng lúc đâm xuyên vào trong người hắn.
Trời đất xoay chuyển, cả người lại đau đớn không thôi..... đợi khi cơn chóng
mặt và đau đớn dữ dội không lời nào có thể miêu tả được thoáng giảm bớt, trước
mặt hắn hiện lên một khung cảnh mờ nhòe.
Hắn nhìn thấy cơ thể mình bị đè dưới thân xe, chỉ có nửa người trên là nhoài
được ra ngoài. Hơn nữa, phần đùi còn bị một mảnh vỡ đâm xuyên qua.
Mặt khác, Trần Tinh đang dùng hết sức lực, ý đồ đẩy cửa xe bên phía cô ra.
Lúc này, bóng dáng một tên mặc bộ đồ rằn ri màu đen, chân mang đôi giày lính
cũ nát xuất hiện trong tầm mắt. Trong tay hắn cầm một cây súng phóng lựu, đang
ung dung tiến lại gần. Hắn nhặt thùng thủy tinh rơi ra cách đó không xa lên,
đó là thùng chứa bức tranh sơn dầu. Vì được chế tạo từ vật liệu đặc biệt, nó
vẫn bảo trì nguyên vẹn hình dạng dưới vụ nổ và áp lực cực lớn này.
Lục Tân nhìn chằm chằm bóng lưng của người đàn ông nọ, trong lòng chợt nảy
sinh cảm giác cực kỳ quen thuộc. Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, người đàn
ông kia đã nhặt cái thùng lên, hơn nữa còn quay đầu nhìn về phía xe jeep. Trên
mặt hắn để lộ một nụ cười vô cùng quỷ dị.
Tần Nhiên!
Giờ phút này, Lục Tân bỗng cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng, đầu óc cũng thanh
tỉnh hơn rất nhiều.
Người đàn ông kia có gương mặt của Tần Nhiên!
Sự kiện nguồn ô nhiễm đặc biệt số hiệu 042 là lần đầu tiên Lục Tân hoàn thành
nhiệm vụ, cũng là người dọn dẹp sau cuối nên ấn tượng Tần Nhiên để lại cho Lục
Tân rất sâu sắc. Đặc biệt là tuy chuyện đó đã được giải quyết xong, nhưng tận
đến phút cuối, bộ nghiên cứu vẫn không thể đưa ra một lời giải thích chắc
chắn. Do vậy, thỉnh thoảng Lục Tân sẽ nhớ tới con người này, đồng thời cảm
nhận được một loại cảm giác hoang đường khó lòng miêu tả nổi.
Nhưng trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân sẽ gặp lại Tần Nhiên.
Theo như thông báo lần trước, không phải cả Tần Nhiên lẫn Thôi Vượng đều đã
được giao lại cho trung tâm thu nhận rồi hả?
Sao hắn có thể đột ngột trốn thoát được?
Hay là... hắn không hề trốn ra khỏi đó, mà đây vốn chính là một Tần Nhiên khác?
Cảm giác sởn cả gai ốc đầy quỷ dị đột ngột lan khắp đầu óc Lục Tân, trong một
chớp mắt, hắn thậm chí quên luôn rằng bản thân đang bị vây ở khốn cảnh.
"Lục Tân... Lục Tân, ngươi có sao không?"
Chỉ lát sau, cảm giác quỷ dị sau khi chịu một trận trời đất xoay vần cũng như
do nhìn thấy gương mặt của Tần Nhiên và cảm giác như thể trong não xuất hiện
một khoảng không do máu đột ngột dồn về bỗng biến mất. Tiếng động xung quanh,
tiếng đấm đá và tiếng gọi của Trần Tinh đã đánh thức Lục Tân.
Hắn quay đầu lại nhìn, sau một hồi vật lộn, Trần Tinh đã đá văng được cửa xe,
cố gắng leo ra ngoài, mà lúc này, miệng cô cũng không ngừng gọi tên hắn. Hắn
lại quay đầu về phía cũ, Tần Nhiên đã xách thùng kính leo lên một chiếc xe đậu
ven đường.
"Ta không sao…”
Lục Tân trả lời cô, lúc này hắn mới nhận ra giọng của mình đã khàn đặc đi. Hắn
giãy dụa muốn thoát ra khỏi đây, nhưng lại phát hiện cơ thể mình không hề nhúc
nhích, cũng không thể thoát ra nổi, thế là hắn nhanh chóng dời tầm mắt về, tìm
kiếm khắp nơi trong xe. Chỉ vài giây sau, hắn đã tìm được em gái mình.
Lúc bấy giờ, em gái vẫn còn đang bồi hồi tại băng ghế sau. Bởi vì xe jeep bị
lật, còn cô bé thì ngồi ở đằng sau, nên giờ đang bị treo ngược trong thùng xe.
Tư thế của cô bé trông vô cùng quỷ dị, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sáng ngời, còn
mái tóc đen dài thì rũ xuống theo tác dụng của lực hút. Tận đến khi ánh mắt
Lục Tân quay về phía này, cô bé mới chậm rãi đứng dậy, bò dọc theo trần xe tới
trước mặt Lục Tân.
Ánh mắt cô bé dồn về phía cái đùi bị đâm xuyên của Lục Tân, đó là chỗ Lục Tân
bị thương nặng nhất.
"Anh trai, ngươi bị thương rồi…”
Trên mặt cô bé xuất hiện biểu cảm phấn khởi lạ thường, tựa như chuyện Lục Tân
bị thương khiến cô bé cũng đồng dạng cảm nhận được sự tuyệt vời đầy lạ lùng
khi cơ thể bị phá tan tành. Hoặc cũng có thể màu đỏ tươi đẹp của máu trào ra
đã kích thích cô bé. Thậm chí Lục Tân còn có cảm giác cô bé sắp bật cười thành
tiếng rồi.
"Rút ra là được!"
Hắn không hề cảm thấy phản ứng của em gái có gì không đúng, chẳng qua là trọng
điểm cần chú ý của cô bé bị lệch thôi, mà chuyện này cũng nhắc nhở hắn chuyện
nên làm bây giờ là gì.
"Ừ!"
Em gái ra sức gật đầu. Cô bé vẫn treo ngược cơ thể ở trong xe, sau đó vươn hai
tay nhỏ bé ra, nắm lấy mảnh kim loại.
"Roẹt…” Cô bé trực tiếp rút mảnh kim loại ra khỏi người Lục Tân, phía trên
mảnh vỡ còn dính một ít sợi cơ đỏ tươi. Ngay lập tức, máu tươi phun ra như
suối. Sự đau đớn ập thẳng vào đầu Lục Tân, khiến hắn không kiềm được mà rên
lên khe khẽ, thiếu chút nữa là bị cảm giác đau đớn kịch liệt này chấn cho hôn
mê bất tỉnh.