Mặt Trăng Đỏ

Chương 139: Báo Động Cấp Một

Chương 139: Báo Động Cấp Một


“Tần Nhiên” kia đã để lại một vài người cải tạo tinh thần phục kích ở đây, có
lẽ hắn đã chuẩn bị cho những tổn thất này từ lâu.
Tuy nhiên, chính vì những người cải tạo tinh thần này đã bị bỏ rơi, họ chỉ
được dùng để bắn tỉa những năng lực giả gây ảnh hưởng đến việc trộm bức tranh
của họ, nên Trần Tinh mới dùng năng lực của mình để tác động lên những người
cải tạo tinh thần này, khiến họ tự tàn sát lẫn nhau, nếu không họ sẽ gây ảnh
hưởng đến khu vực xung quanh, và người cải tạo tinh thần khó đối phó hơn nhiều
so với người bình thường.
Khoảnh khắc loạt mưa đạn dừng lại, Lục Tân đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn về
phía mẹ hắn.
Lúc này, mẹ Lục Tân đang vỗ nhẹ vào người, như thể quét sạch bụi bặm dính trên
người.
Vô số viên đạn rơi khỏi cơ thể bà ấy, tiếng leng keng tạo thành một âm thanh
trong trẻo và vui tai.
Dáng vẻ của mẹ Lục Tân giống như vừa trở về sau một vòng dạo quanh trung tâm
thương mại, không những trên người bà ấy không có vết thương nào, mà ngay cả
quần áo của bà ấy cũng không hề xuất hiện nếp nhăn. Bà ấy chỉ mỉm cười nhìn
Lục Tân như đang trêu chọc một đứa trẻ không bao giờ biết tranh giành:
“Lần này, ngươi bị người ta bắt nạt nhiều quá…”
Lục Tân có vẻ hơi do dự, hắn trầm mặc một hồi, rồi mới khẽ gật đầu.
Sau đó trên mặt hắn lộ ra một nụ cười, như là tự giễu chính mình, hắn thì
thầm: “Đúng vậy, suýt chút nữa thì chết rồi…”
Em gái đột nhiên trở nên hơi cảnh giác.
Con bé vô thức tránh xa Lục Tân, rồi nghiêng đầu quan sát hắn.
Mẹ Lục Tân lặng lẽ nhìn hắn, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, nhưng ánh mắt bà
ấy lại có chút kỳ lạ.
Lục Tân cũng ngẩng đầu lên và nở một nụ cười với mẹ hắn.
Hai người nhìn nhau cười, đó là nụ cười vì sự thấu hiểu lẫn nhau giống như tâm
ý tương thông.
Cũng chính vào lúc này, Trần Tinh – người vừa dùng năng lực giải quyết bọn bắn
tỉa này, đã nghiến răng nghiến lợi xé áo khoác để quấn chặt vết thương trên
bụng. Có thể nhìn thấy dưới lớp áo sơ mi trắng bị cắt có một mảnh ren nhỏ màu
hồng phấn.
“Lập tức phong tỏa thành phố vệ tinh số hai…”
Sau khi buộc lại vết thương với tốc độ nhanh nhất, cô lập tức lấy điện thoại
vệ tinh đang không ngừng đổ chuông, nghiêm giọng nói: “Bức tranh sơn dầu lấy
từ cảng Bạng Phụ đã bị cướp đi, ta nghi ngờ đối phương là lực lượng vũ trang
bên ngoài thành phố, họ đã có sự chuẩn bị từ trước, hơn nữa đã bắt đầu bố trí
từ lâu... Ngươi nghe ta nói cho xong đã, trước mắt, sự cố ô nhiễm đặc biệt có
tính đột ngột có liên quan đến Hoa Hồng Đỏ xuất hiện trên đường Cửu Giang đã
lan rộng…”
“Cái gì?”
Sau khi đưa ra nhiều mệnh lệnh liên tiếp, cô đột nhiên im lặng rồi lắng nghe
câu trả lời từ bên kia.
Sau đó, sắc mặt cô hơi thay đổi, đôi môi tái nhợt vì mất máu của cô khẽ run
lên.
“Thành phố vệ tinh số hai, công bố báo động cấp một!”
Nói xong câu này, cô vội xoay người lại và nói với Lục Tân: “Sự cố ô nhiễm đặc
biệt xuất hiện ở thành phố vệ tinh số hai không chỉ có một sự cố này thôi đâu.
Nhiều khu vực khác trong thành phố cũng xuất hiện dấu hiệu của ô nhiễm quy mô
lớn có tính đột ngột rất nghiêm trọng. Hơn nữa, vì không có dấu hiệu và không
có sự chuẩn bị, nên hầu hết chúng đã bắt đầu lan rộng, mức độ đe dọa
đều... Trên mức C...”
Cô đang nói với vẻ căng thẳng, nhưng giọng nói của cô đột nhiên hơi trầm
xuống.
Cô phát hiện lúc này ánh mắt Lục Tân giống như mất đi tiêu điểm.
Vẻ mặt của hắn hơi kỳ lạ, gần như hơi mơ màng, không nhìn ra là đang cười hay
đang suy nghĩ điều gì.

“y da, rối tung cả lên...”
Mẹ Lục Tân khẽ cười rồi đưa tay lên che miệng.
Ánh mắt bà ấy vẫn luôn nhìn Lục Tân, như cười như không: “Ngươi muốn làm thế
nào?”
“Ta cũng đang suy nghĩ xem nên làm gì.”
Lục Tân ngẩng đầu nhìn về hướng mà “Tần Nhiên” đã lên xe rời đi sau khi lấy
được bức họa.
Mẹ Lục Tân dịu dàng nói: “Kẻ đó rất hung dữ, hắn cướp tranh của ngươi, suýt
chút nữa còn hại chết ngươi, hại chết em gái ngươi. Hắn đã rất tự nhiên cầm
lấy thứ hắn muốn rồi bỏ đi, chắc trong lòng hắn còn đang cười đám người các
ngươi đều là đồ ngốc...”
“Cho nên, ngươi muốn xử lý chuyện này như thế nào?”
Lục Tân yên lặng đứng đó, dường như hắn cũng đang phiền lòng vì chuyện này.
Mẹ Lục Tân mỉm cười: “Ngươi nhìn em gái ngươi đi, lúc này con bé đã bị dọa đến
thế nào rồi?”
Lục Tân quay đầu lại, hắn thấy lúc này vẻ mặt em gái đầy cảnh giác, thân hình
nhỏ nhắn hơi căng lên, gắt gao nhìn hắn.
Dường như có biểu hiện muốn bỏ trốn bất cứ lúc nào.
Thực ra, từ biểu hiện của con bé có thể thấy như nó đang sợ hắn...
Nhưng, như vậy thì sao chứ? Lúc này Lục Tân không muốn suy nghĩ về vấn đề này.
Hắn chỉ cảm thấy huyệt thái dương đột nhiên đau nhói khiến hắn có chút khó
chịu.
Trong lòng nôn nóng!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất