Chương 140: Thành Phố Hỗn Loạn
“Lục Tân, ngươi có đang chú ý những gì ta nói không?”
Trần Tinh lo lắng hét lên, thậm chí cô còn muốn bước tới kéo tay Lục Tân.
Nhưng lúc này Lục Tân chỉ yên lặng đứng đó, quanh người hắn có một luồng hơi
thở nguy hiểm khó tả.
Điều này khiến Trần Tinh - người đã trải qua vô số sự cố nguy hiểm cũng cảm
thấy sợ hãi vô cùng.
Trong tiềm thức của cô có linh tính về nguy hiểm khiến cô hoàn toàn không dám
động vào Lục Tân lúc này.
Cô không biết điều này là do vừa rồi Lục Tân đã tiêu hao quá nhiều tinh thần
lực khiến cho tâm trạng của hắn không tốt, hay là vì nguyên nhân nào khác,
nhưng cô có thể cảm nhận được, lúc này Lục Tân nhất định đang ở trong một
trạng thái tồi tệ đến cực điểm.
“Ồ...”
Đúng lúc này, có tiếng báo động vang dội và nặng nề bất ngờ truyền đến từ đằng
xa.
Giọng nói này có sức mạnh khủng khiếp khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nó như
thủy triều đột nhiên từ nhiều nơi khác nhau trong thành phố vệ tinh số hai,
nhanh chóng xuyên qua tất cả tòa nhà và đường phố trong thành phố vệ tinh số
hai với một sức mạnh đáng sợ, lay động từng cư dân ở thành phố vệ tinh số hai,
như thể khiến cho linh hồn của họ đều bị chấn động mạnh vào lúc này.
Đây chính là báo động mà Trần Tinh vừa yêu cầu công bố.
Mỗi khi báo động như vậy vang lên có nghĩa là thành phố vệ tinh số hai đã ở
trong trạng thái cảnh giới cấp một.
Tất cả mọi người đều phải lập tức tìm hầm trú ẩn gần nhất, nếu không tính mạng
có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Trước đây, một báo động như vậy chỉ xuất hiện khi có một hành động tập thể quy
mô lớn của những kẻ điên nhằm tấn công thành phố Cao Tường.
Trong trí nhớ của người dân trong thành phố, loại báo động này đã gần mười năm
không vang lên.
Ngay cả Lục Tân cũng hơi ngẩng đầu lên khi tiếng chuông báo động này vang lên
đột ngột.
“Cả thành phố vệ tinh số hai đã bị đe dọa bởi ô nhiễm...”
“Cả thành phố đã hỗn loạn, Đan Binh, ngươi còn có năng lực thi hành nhiệm vụ
không?”
Lúc này, Trần Tinh nói với vẻ lo lắng.
Thật ra cô cũng không biết những gì mình nói lúc này có thể ảnh hưởng đến Lục
Tân hay không, cô chỉ nhận thấy có điều gì đó không ổn nên tiếp tục nói chuyện
với Lục Tân. Đây là một trong những kinh nghiệm được cô đúc kết sau khi đối
mặt với nhiều sự cố ô nhiễm tinh thần.
“Cả thành phố đã hỗn loạn sao?”
Lục Tân đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn Trần Tinh.
Đôi mắt của hắn đã có tiêu điểm trở lại, một số biểu cảm tương tự như lo lắng
của con người đã xuất hiện trên khuôn mặt của hắn.
Trần Tinh dừng lại, vội gật đầu rồi nói: “Có ít nhất bốn sự cố ô nhiễm tinh
thần quy mô lớn có tính đột ngột đã bùng phát, tất cả chúng đều đang lan rộng.
Mọi người ở thành phố vệ tinh số hai đều đang bị đe dọa. Hệ thống phòng thủ
khẩn cấp cấp một hiện đã được kích hoạt, nhưng...”
“Nói qua điện thoại!”
Lục Tân kích động, hắn đột nhiên trở nên sốt ruột.
“Tất cả mọi người ở thành phố vệ tinh số hai đều đang bị đe dọa.”
Câu nói này đột nhiên kích thích hắn.
Vẻ mơ màng lúc đầu trên mặt hắn đột nhiên biến mất, hắn vội vàng nói với Trần
Tinh rồi vội chạy về phía trước.
Hắn bước một bước liền nhảy xuống đường, lúc này trên đường đang hỗn loạn, có
vô số tai nạn ô tô và những người bị ảnh hưởng bởi những viên đạn vừa rồi. Rất
nhiều người dường như đang nổi điên chạy về phía xa. Ánh mắt Lục Tân quét một
lượt, liền thấy một chiếc mô tô ngã nghiêng sang một bên, lúc này, chủ xe đã
bị thương bởi vụ tai nạn vừa rồi, đang đau đớn vì bị đè trên mặt đất.
Lục Tân bước tới và dựng chiếc mô tô lên.
Chủ xe hét lớn: “Cám ơn, cám ơn...”
Hắn chưa kịp nói xong thì đã thấy Lục Tân leo lên chiếc mô tô rồi ra sức vặn
ga.
Chiếc xe lao đi với một góc độ kỳ dị, nó ngã nghiêng, gần như sắp hất hắn ra
ngoài.
Lúc này, Lục Tân đột ngột quay đầu nhìn về phía em gái.
Em gái vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Tân với ánh mắt cảnh giác. Lúc này, nhìn
thấy dáng vẻ của hắn, con bé lập tức mỉm cười.
“Anh trai...”
Con bé mừng rỡ hét lên, rồi bò nhanh trên mặt đất đuổi kịp Lục Tân, sau đó nó
từ phía sau nhảy lên cao rồi ôm lấy hắn.
Chiếc mô tô sắp ngã dưới đất đã xoay chuyển với một góc độ khó tin, một làn
khói đen thật dài phun ra từ ống pô, sau đó chiếc mô tô đã vượt qua mấy chiếc
ô tô với tốc độ nhanh như tên lửa, lao về phía trung tâm thành phố.
Chỉ để lại ở phía sau người chủ xe đang sững sờ.
…
“Hắn đang...”
Nhìn những hành động của Lục Tân, ban đầu Trần Tinh hơi giật mình, sau đó nghĩ
tới điều gì đó, cô trở nên yên tâm hơn.
Cô lau mạnh môi rồi lùi về phía sau, chỉ thấy bốn người lính vũ trang đang cầm
súng bước tới trước mặt cô. Vừa rồi có bốn chiếc ô tô với tổng cộng mười sáu
nhân viên vũ trang chịu trách nhiệm cảnh giới và bảo vệ. Nhưng dưới làn đạn
hỗn loạn và điên cuồng của súng máy nòng xoay, có đến mười hai người lính đã
hy sinh. Bây giờ chỉ còn lại bốn người còn sống sót đang vội vã chạy đến để
báo cáo.