Chương 142: Đan Binh Có Mặt
Tương tự, hắn còn thấy một bà cô đeo băng tay đỏ đang cầm chiếc loa lớn ra sức
hét lên khiến đám đông đang hoảng sợ xung quanh nhanh chóng trốn vào bên trong
cửa cuốn sau lưng bà ta.
Hắn thấy những người lính được vũ trang đầy đủ đang nhanh chóng vận chuyển đủ
loại chướng ngại vật để chặn các điểm giao thông trên nhiều con đường, cho dù
có đôi lúc, những chiếc ô tô điên rồ đó sắp đâm vào người họ.
Ngay cả người vội vã chạy mô tô đến như Lục Tân cũng bị một toán lính kiểm tra
với vô số súng ống chĩa về phía hắn.
Lục Tân vốn có thể xông qua, nhưng hắn vẫn lấy giấy chứng nhận từ trong túi ra
và giơ lên cao.
Sau khi thấy giấy chứng nhận đó, đội trưởng của đám lính lập tức trở nên căng
thẳng, hắn chào Lục Tân rồi nói thật to: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Văn phòng An ninh!”
Lục Tân vội đáp. Không đợi người đội trưởng kia cho người dẹp chướng ngại vật,
hắn đã vặn ga nhảy qua.
Tiếng hét lớn của người đội trưởng truyền đến ở sau lưng Lục Tân: “Các ngã tư
phía sau chú ý, có một thành viên đội đặc nhiệm mặc trang phục vũ trang màu
đen chạy xe mô tô…Biển số xe là…Hắn đang di chuyển về hướng Văn phòng An ninh.
Cho thông tất cả các ngã tư, không cần kiểm tra…”
Các ngã tư ở phía sau trở nên thông suốt hơn, khi Lục Tân xuất hiện ở một số
chốt kiểm tra, chướng ngại vật đã được dẹp bỏ.
Nhưng đôi khi họ chưa kịp dẹp chướng ngại vật thì Lục Tân đã vọt qua với một
tốc độ kinh người.
Với tốc độ này, Lục Tân cuối cùng cũng tăng tốc hết mức lao thẳng tới khu vực
gần Văn phòng An ninh. Tuy nhiên, hắn không tiến vào Văn phòng An ninh, mà lao
thẳng về phía một tòa nhà chung cư cách Văn phòng An ninh chừng ba trăm mét về
phía tây với tốc độ nhanh nhất.
Bây giờ nơi này là nơi mới được chuyển đến của cô nhi viện Trăng Đỏ.
Từ xa hắn đã thấy dưới lầu có một hàng các chiến sĩ vũ trang.
Điều này khiến trái tim Lục Tân đột nhiên như nhảy khỏi cổ họng, lẽ nào hắn
đến muộn rồi sao?
Chiếc mô tô tăng tốc lao về phía trước rồi trượt thêm một đoạn, Lục Tân nhảy
khỏi xe rồi sải bước lên lầu.
Lúc này, có ba người lính vũ trang bước tới chào: “Đan Binh tiên sinh.”
Lục Tân khẽ giật mình, hắn nhận ra thân phận của ba người này, họ là đội điều
tra mà trước đây hắn từng hợp tác.
Đi phía trước là đội trưởng Trình Huy có râu, còn phía sau là hai thành viên
khác của đội điều tra, một thanh niên trẻ có vẻ nhút nhát và một thành viên
khác với vẻ mặt nghiêm túc và thân hình hơi mập mạp.
Nhìn biểu cảm của họ, giống như đang đợi Lục Tân.
Lục Tân vội hỏi: “Ở trên đó sao?”
“Tất cả mọi người đều ở trên đó!”
Trình Huy lập tức trả lời: “Cuộc bạo loạn ở thành phố này không ảnh hưởng đến
họ.”
Lúc này trái tim Lục Tân mới được thả lỏng, như thể một tảng đá lớn đã rơi
xuống đất.
Sau đó hắn không khỏi kinh ngạc: “Các ngươi là…”
“Đại tá Trần đã ra lệnh cho chúng tôi. Nếu trong thành phố có điều gì bất ổn,
chúng tôi phải nhanh chóng đến đây để bảo vệ họ!”
Trình Huy trả lời: “Sở dĩ để họ chuyển đến đây là vì tổng bộ của đội điều tra
của chúng tôi ở ngay bên cạnh.”
Lục Tân khẽ giật mình, hắn lập tức hiểu ra rất nhiều chuyện.
Chẳng trách lúc đó Trần Tinh trực tiếp ra lệnh chuyển cô nhi viện, chẳng trách
cô sẵn sàng thu tiền thuê nhà.
Chẳng trách vừa rồi khi hắn lao tới đây, cô thậm chí không hỏi hắn muốn đi
đâu.
Tương tự, có một cảm xúc kỳ lạ trào dâng từ tận đáy lòng hắn.
Vừa nghe tin hỗn loạn đã bao trùm toàn bộ thành phố vệ tinh, hắn đã vô cùng
nóng lòng, điều khiến hắn lo lắng nhất chính là nơi này.
Trong sự hỗn loạn, loại lo lắng hay hoảng sợ này sẽ bị phóng đại đến vô tận.
Đây là lý do tại sao khi nghe tin cả thành phố đang hỗn loạn, Lục Tân đã bất
chấp tất cả để chạy đến đây. Nhưng đến bây giờ, khi nhận thấy những lo lắng
của mình đã có người khác suy nghĩ từ lâu và đưa ra sắp xếp hợp lý, trong lòng
hắn có cảm giác yên tâm và nhẹ nhõm đã lâu không có.
Đây thật sự là cảm giác an toàn khó tả.
Cảm xúc dâng trào trong lòng, nhưng vẻ mặt Lục Tân vẫn tỏ ra rất bình tĩnh,
hắn vô thức đi tìm em gái.
Hắn đi một vòng và phát hiện lúc này em gái đang ngồi xổm bên kia đường lườm
mắt với hắn.
“Đan Binh tiên sinh, cái này là cho anh...”
Lúc này, Trình Huy đưa cho Lục Tân một chiếc hộp màu đen.
Hắn mở chiếc hộp ra, thấy bên trong có một cặp tai nghe, một chiếc máy ảnh
không dây mini và một máy dò tinh thần cầm tay.
Lục Tân biết đây hẳn là do Trần Tinh sắp xếp từ trước, vì vậy hắn gật đầu rồi
cầm lấy tai nghe đeo vào.
“Đội phân tích thông tin báo cáo có mặt, Đan Binh tiên sinh?”
Vừa mở tai nghe, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng của Hàn Băng liền vang
lên.
“Đan Binh báo cáo có mặt.”
Lục Tân thấp giọng đáp, đồng thời xoay người lại.
“Tốt quá, Đan Binh tiên sinh, hãy báo cáo tình hình của ngươi…”
Giọng nói của Hàn Băng lộ ra sự vui mừng và nhẹ nhõm không thể che giấu, cô
nói nhanh.
“Tình hình của ta ư?”
Trong lòng Lục Tân hơi động: “Bây giờ ta rất yên tâm…”
“Không phải!”
Hàn Băng ngắt lời hắn rồi nói: “Ý ta muốn hỏi về tình trạng sức khỏe của
ngươi. Ngươi có bị thương không, có thể thực hiện nhiệm vụ dọn dẹp không?”