Chương 141: Thăm Dò Bí Mật
“Ô nhiễm trên đường Cửu Giang đang lan rộng...”
Trần Tinh ôm chặt điện thoại trong tay, suy nghĩ miên man về từng cảnh tượng
vừa rồi, lo lắng nói:
“Sự cố ô nhiễm bị nghi ngờ có liên quan đến một cô gái cầu hôn, đối tượng bị ô
nhiễm dường như có một tình yêu khác thường dành cho người yêu hay bạn đời của
mình, đồng thời kèm theo đó là tính chiếm hữu cực đoan... Muốn ăn thịt đối
phương.”
“Lập tức phát hai lệnh cho tất cả đội điều tra!”
“Thứ nhất, nếu thấy người có hành vi khác lạ và biểu hiện tâm thần không bình
thường, lập tức ngăn lại để truy hỏi. Nếu đối phương đang vội tìm người bạn
đời... hay bạn tình theo mọi nghĩa... Mà không thể thuyết phục được thì lập tức
phá hủy phương tiện di chuyển của kẻ đó... Cho phép giết!”
“Thứ hai, lập tức thông qua đài phát thanh, truyền hình và tất cả các phương
tiện truyền thông, thông báo ngay cho tất cả mọi người khóa cửa ra vào và cửa
sổ rồi lập tức ẩn nấp... An phận ẩn nấp!”
“Đừng nghĩ đến chuyện tìm kiếm người thân, nhất là con m* nó người yêu các
kiểu!”
“... Bao gồm cả đồng tính luyến ái!”
Trong khi ra mệnh lệnh này, cô không ngừng đi về phía trước.
Vết thương trên bụng bị ảnh hưởng, mặc dù đau dữ dội, nhưng cô không hề nhăn
mày.
“Lách cách...”
Cô giơ súng lên mà không thèm nhìn, giết chết hai kẻ bị ô nhiễm đã tấn công
tàn bạo đối với người khác giới trong chiếc xe bên cạnh. Sau đó, cô đi qua khu
vực hỗn loạn xung quanh, đến trước mặt cô gái cầu hôn bạn trai ở khu vực hỗn
loạn trước mặt.
Lúc này, cô gái mặc váy cưới đang quỳ gối trên một đống đổ nát.
Bụng cô ta nhô lên với một hình dạng kỳ dị, lúc này chiếc váy cưới trên người
cô ta gần như đã biến thành màu đỏ.
Cô ta ngẩng đầu thất thần quỳ ở đó, đôi mắt vô hồn nhìn lên trời.
Miệng cô ta há to, bên trong có chất màu đỏ như máu.
Thoạt nhìn, cô ta giống như một pho tượng điêu khắc, trên người cô ta hầu như
không có dấu hiệu của sự sống.
Trần Tinh lấy thiết bị điện tử từ trên người một người lính vũ trang đi bên
cạnh, chụp ảnh rồi gửi đi.
Sau đó, cô nhỏ giọng dặn dò bốn người lính bảo vệ bên cạnh.
Cô từ từ ngồi xổm trước mặt cô gái, chầm chậm đưa tay ra, ấn vào vai cô ta.
Lúc này đồng tử của cô biến thành màu đỏ tươi.
Giọng nói trầm thấp của cô vang lên: “Hãy nói cho ta biết tất cả mọi chuyện đã
xảy ra, những trải nghiệm của ngươi cùng hắn...”
Cô gái bất động, ánh mắt đờ đẫn, con ngươi như biến mất.
“Thực ra ngươi vẫn chưa chết...”
Sắc đỏ trong mắt Trần Tinh ngày càng đậm: “Bây giờ ngươi vẫn có thể cảm nhận
được ta, có thể nghe được ta nói gì, đúng không?”
“Người chết không thể nghe thấy những gì ta nói, vì vậy ngươi vẫn còn sống...”
“Ngươi vẫn còn sống, bởi vì ngươi vẫn có một bí mật trong lòng...”
“Cho nên, ngươi hy vọng trước khi chết sẽ nói cho ta bí mật này, nói cho ta
không chút giấu giếm...”
“...”
Sau giọng nói rất có sức xuyên thấu của Trần Tinh, cơ thể vốn đã cứng ngắc của
cô gái run lên một cách khó hiểu.
Đồng tử đã giãn ra cũng mơ hồ có dấu hiệu co lại.
Cơ thể những người lính vũ trang canh giữ xung quanh không khỏi run rẩy.
Họ đương nhiên biết truyền thuyết liên quan đến tổng bộ:
Nơi đó chiêu mộ một số người có những năng lực kỳ lạ. Một số người mỗi lần đến
thành phố chính để họp đều sẽ trêu ghẹo những đồng nghiệp nữ có chút nhan sắc.
Một số người có ngoại hình mà ai nhìn thấy cũng có thể phải lòng. Một số người
lại khiến những người xung quanh không thể tiếp cận trong phạm vi ba mét.
Nhưng điều khiến họ có ấn tượng sâu sắc nhất là, trong số những người đó, nghe
nói có một người phụ nữ có khả năng đánh thức người chết để tiến hành thẩm
vấn.
Thành phố này được bảo vệ bởi những kẻ điên!
...
Mẹ Lục Tân vẫn ở bên cạnh họ lặng lẽ quan sát, lúc này bà ấy bỗng mỉm cười.
Sau đó, bà ấy yên tâm xoay người bước vào giữa đám đông hỗn loạn.
“Vù vù vù...”
Lục Tân điên cuồng lái mô tô chạy quanh thành phố.
Chiếc mô tô dường như trở thành một loại công cụ linh hoạt nhất trên thế giới
dưới tay hắn.
Hắn không quan tâm đến tình trạng đường xá trước mặt, cho dù là dòng xe cộ hỗn
loạn hay là những con đường huyết mạch bị tắc nghẽn, hắn đều tăng tốc đến cực
hạn, lúc thì lướt nhanh trên vô số nóc xe ô tô, lúc thì từ trên cầu vượt nhảy
xuống phía dưới.
Khi chiếc mô tô thực sự không thể đi vòng quanh hoặc khi cần đi một quãng
đường dài, hắn thậm chí trực tiếp xách ghi đông lên, bánh xe mô tô giống như
có lực hút nam châm, có thể chạy rất xa dọc theo tường với một góc gần như
thẳng đứng, sau đó lại đáp xuống đất.
Hắn đã sử dụng tốc độ điên cuồng như vậy để đi qua thành phố hỗn loạn này.
Hắn thấy rất nhiều cảnh tượng điên rồ, có người đang ôm chầm lấy người yêu rồi
điên cuồng hôn, như muốn cả hai hòa vào một thể, họ không thèm để ý đến những
chiếc xe đang va chạm và đám đông đang hoảng loạn xung quanh.
Hắn thấy một nhóm các cô gái trẻ với đôi mắt đỏ hoe, ăn mặc mát mẻ đang điên
cuồng đuổi theo một ông chú trọc đầu.
Hắn thấy có người đứng trong đám đông hỗn loạn, đang mơ màng và hoảng sợ hét
to một cái tên, nhưng lại không biết đi đâu để tìm người kia.