Chương 152: Tiếp Tục Hành Động
Tuy nhiên, sau khi Búp Bê cách họ càng lúc càng xa, họ không còn lựa chọn điên
cuồng nhảy từ trên lầu xuống, mà đột nhiên tỉnh táo lại, họ thả những người
bên cạnh ra, bất kể là người đang độc thân hay những cặp đôi đang nắm tay
nhau, đều vội buông nhau ra, sau đó lao nhanh về phía các lối cầu thang khác
nhau rồi tranh nhau đuổi theo xuống lầu…
“Họ bị sao vậy?”
Nhìn biểu hiện của những người này, Lục Tân có cảm giác rất hoang đường.
“Búp Bê đã cứu họ…”
Giọng của Hàn Băng hình như có chút vui vẻ, cô nhẹ nhàng giải thích:
“Cách đơn giản nhất để ngăn chặn những người này là tạo ra ảnh hưởng mạnh mẽ
hơn so với ảnh hưởng mà họ đã nhận được. Búp Bê đã làm vậy. Khi nhìn thấy Búp
Bê, bất kể là sự chú ý và tình yêu trong tim của những người này đều bị bóp
méo, vì vậy suy nghĩ về việc tự tử vì tình cũng tạm thời biến mất…Bây giờ, họ
chắc chắn không muốn chết, họ chỉ muốn đến gần Búp Bê và lắng nghe giọng nói
của cô ấy…”
Lục Tân cố gắng lý giải loại logic ly kỳ này, đồng thời nói: “Vậy bây giờ…”
“Mối nguy ở trung tâm thương mại Vạn Chúng tạm thời được giải quyết, ta sẽ
nhanh chóng sắp xếp đội hỗ trợ đến để kết thúc công việc.”
Hàn Băng nhanh tay lật giở tài liệu: “Bây giờ vẫn còn ba nơi là quảng trường
Thiên Thủy, cầu Thanh Nhai và nhà máy dệt cũ Thanh Miên ở phía nam thành phố
đang bùng phát ô nhiễm và lây lan nhanh chóng. Ngươi và Búp Bê vừa khéo có thể
nhanh chóng sang bên đó để hỗ trợ…”
“Được…”
Lục Tân đáp lời, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn.
Hắn lao tới mép cầu thang rồi nhảy thẳng xuống, nhẹ nhàng vắt ngang qua sợi
dây điện giữa không trung, rồi lao thẳng lên đỉnh một tòa nhà kế bên, hắn đi
tới mép tòa nhà, vội vã lướt về phía trước, chớp mắt đã đuổi kịp Búp Bê đang
lơ lửng giữa không trung. Cơ thể hắn đang lơ lửng giữa không trung, hắn hét
lên với cô ấy: “Bây giờ ngươi đến quảng trường Thiên Thủy, còn ta sẽ đến cầu
Thanh Nhai gần hơn một chút…Dù sao thì ngươi cũng biết bay!”
Cô gái đang lơ lửng giữa không trung từ từ quay đầu nhìn Lục Tân.
Đôi mắt to và hơi đờ đẫn của cô ấy hình như xuất hiện chút sức sống, cô ấy nhẹ
nhàng nói:
“Được.”
Sau đó, ở góc phố tiếp theo, cô ấy rẽ ngoặc về phía tây tới quảng trường Thiên
Thủy, chiếc đầm lolita nhẹ nhàng tung bay trong gió đêm.
Lục Tân không nghĩ nhiều, hắn đi dọc theo tòa lầu, trèo về hướng cầu Thanh
Nhai.
Tuy nhiên, trên kênh trò chuyện, Hàn Băng ngạc nhiên:
“Búp Bê…Vậy mà lại nói chuyện với hắn?”
“Cầu Thanh Nhai là con đường duy nhất nối liền phía nam và phía đông của thành
phố, vừa khéo nằm giữa hai điểm bùng phát ô nhiễm đặc biệt là trung tâm thương
mại Vạn Chúng và đường Bắc Lạc. Do đó, thông qua việc phong tỏa hai nơi này,
nguồn phát tán ô nhiễm sẽ được kiểm soát trong một khu vực nhất định.”
“Mười phút trước, Văn phòng An ninh và hai đội lính tuần tra sẽ đến địa điểm
được chỉ định để tiến hành khống chế.”
“Nhưng chúng tôi vừa nhận được báo cáo, càng lúc càng có nhiều nhóm ô nhiễm
đang tràn đến, nó đã sắp đạt đến cực hạn…”
“Mệnh lệnh mà họ nhận được là cố gắng không nổ súng, nhưng nếu không thể phong
tỏa…”
Nghe thông báo của Hàn Băng, Lục Tân vội vàng chạy đến Cầu Thanh Nhai cách đó
bảy km.
Từ xa hắn đã thấy phía bên này cầu đã có vô số người đang tập trung.
Động tác của họ đều hơi chậm, khẽ lắc lư người, vừa buông thõng cánh tay vừa
bước từng bước chậm rãi về phía trước.
Ở đầu cầu bên kia, những nhân viên vũ trang đã bịt kín đầu cầu, vô số họng
súng đáng sợ đang chĩa về phía đầu cầu đối diện.
Khi Lục Tân ở bên trong giải quyết nguồn ô nhiễm, những binh lính bình thường
đều không tiến vào. Bởi vì, trong sự cố ô nhiễm có tính đột ngột quy mô lớn
như vậy, nếu họ tiến vào, họ sẽ khó bảo vệ chính mình, vì vậy họ chỉ được điều
động đến đây để phong tỏa những nút giao thông chính.
Trong tình thế hỗn loạn như vậy, chỉ có dị biến giả và nhóm điều tra mới có
thể vào khu vực bị ô nhiễm.
Tuy nhiên, lúc này, lính tuần tra và Văn phòng An ninh cũng đã giúp đỡ họ rất
nhiều.
Đối với loại địa hình này, việc phong tỏa ở đầu cầu cũng tương đương với việc
khống chế nguồn ô nhiễm trong một phạm vi nhất định.
Chính vì cây cầu này rất quan trọng, cho nên, khi những người ở đầu cầu bên
kia cảm thấy không thể kiểm soát được nữa, họ sẽ lựa chọn nổ súng.
“Nó đã bắt đầu đột biến…”
Nhìn đám người đang chậm rãi di chuyển, trong lòng Lục Tân chợt chùng xuống.
Lúc này, hắn trái lại không thấy sợ những người điên cuồng chạy lung tung khắp
nơi kia, vì điều này cho thấy những người đó ít ô nhiễm hơn, hơn nữa muốn ngăn
cản những người đó rất đơn giản, chỉ cần tạm thời tước đi khả năng di chuyển
của họ là được. Nhưng sau khi phản ứng của họ chậm lại, trông giống như đã
bình tĩnh lại, vấn đề sẽ trở nên rất nghiêm trọng, bởi họ đều sẽ có cảm xúc
muốn “tự tử vì tình”.
Như vậy, bất kể bọn họ lựa chọn lao qua cầu hay là “tự tử vì tình” thì đều chỉ
có một con đường chết.
Lục Tân hít một hơi thật sâu và nhìn về phía trước.
Tuy có rất nhiều người đang tập trung ở đầu cầu, nhưng dù sao cũng không giống
như những mái nhà trước đây, không thể làm gì được.
Hơn nữa, bọn họ tuy rất đông nhưng hành động lại chậm chạp, vẫn có thể cứu
được…