Mặt Trăng Đỏ

Chương 153: Ông Chú Hói Đầu

Chương 153: Ông Chú Hói Đầu


“Ngươi mệt không?”
Hắn liếc nhìn em gái rồi khẽ hỏi.
“Hừ…”
Em gái ngẩng mặt lên liếc nhìn hắn rồi nói:
“Mệt hay không mệt cũng vẫn phải giúp ngươi làm việc…”
Trên kênh trò chuyện, Hàn Băng cũng nhẹ nhàng đáp lại: “Chúng tôi không sao,
các ngươi mới là những người vất vả nhất…”
Trước câu trả lời của hai người, Lục Tân đành phải “uhm” một tiếng.
Sau đó, hắn mượn thế từ trên tòa nhà nhảy xuống dưới, đồng thời đưa tay giật
lấy một sợi dây trên không.
Bắt đầu từ bây giờ, hắn cần tìm cách khiến cho nhóm người này mất khả năng
hành động cùng một lúc…Tuy nhiên, khi chạy càng lúc càng nhanh và chuẩn bị lao
vào giữa đám đông, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Tốc độ chạy đã chậm lại, các tòa nhà và đường phố xung quanh cũng nhanh chóng
biến mất như bị rửa sạch màu, ngay cả màn đêm dày đặc và ánh đèn mờ nhạt lúc
này cũng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là tông màu đen trắng tương phản,
cảm giác giống như bạn đang chạy, nhưng đột nhiên lại chạy từ thế giới thực
vào một giấc mơ.
Lục Tân đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh, hắn chợt nhận ra mình
giống như đang ở trong một thế giới hoạt hình. Ở đây đâu đâu cũng là những
đường nét đen trắng, vẽ nên những bức tranh đơn giản mà sống động, rõ ràng mà
phức tạp.
Hắn thậm chí còn thấy những người xung quanh.
Vừa rồi hắn trông thấy những người đó đi về phía đầu cầu với vẻ đờ đẫn và cứng
nhắc. Nhưng ở đây, họ lại có một dáng vẻ hoàn toàn khác.
Trên khuôn mặt họ có những biểu cảm phong phú và hình như họ coi nơi này như
thế giới thực.
Ánh mắt hắn quét một lượt, thấy mọi người đều đang điên cuồng chạy, họ ôm chầm
lấy nhau, nhảy nhót vui vẻ.
Một số người đang nắm tay một hoặc rất nhiều người khác giới khác, hạnh phúc
giống như một người đàn ông nặng hàng trăm kg đang chạy trên bãi cát.
Một số người đang nắm tay một người phụ nữ được phát họa bằng các đường kẻ đen
trắng, chậm rãi đi lên một cái cầu thang cũng được phát họa bằng các khối màu
đen. Họ đứng trên bục cao nhất của cầu thang, ôm chặt lấy nhau rồi cùng rơi
xuống…Dưới cái bục, là một hồ nước được vẽ bằng những vết mực đậm.
Những vết mực dày đặc tượng trưng cho hồ nước sâu không thấy đáy.
Họ nhảy xuống hồ nước, làm bắn lên một chuỗi hoa mực rồi mãn nguyện trèo lên,
lại tiếp tục leo lên cái cầu thang đó.
Hai màu đen trắng mãnh liệt kích thích đôi mắt của Lục Tân, hắn cảm thấy hơi
choáng váng.
“Đây là gì?”
Lục Tân quay đầu nhìn trái nhìn phải, phát hiện em gái đã không còn ở bên cạnh
hắn.
Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết mình làm sao lại đi vào
thế giới kỳ quái như vậy, da đầu hắn hơi tê dại.
“Đan Binh, xảy ra chuyện gì rồi?”
Giọng Hàn Băng vang lên trong kênh trò chuyện, cô có vẻ hơi lo lắng.
“Ta đột nhiên bước vào một nơi rất kỳ quái…”
Lục Tân vô thức hỏi: “Ngươi có thấy được không?”
Hàn Băng vội nói: “Từ góc độ của ta, tất cả đều bình thường.... Thế giới kỳ
quái gì vậy?”
Khi Lục Tân đang muốn miêu tả nơi này, thì có một giọng nói kỳ lạ truyền đến
từ một nơi cách đó không xa: “Này, ngươi…”
Khi ngẩng đầu lên, hắn thấy một ông chú hói đầu, mặc một chiếc áo may ô màu
trắng và quần ống rộng, đang đi về phía hắn với một chiếc cốc giữ nhiệt trên
tay, biểu cảm trên mặt ông ta rất kỳ quái:
“Cậu trai, ngươi không bị ô nhiễm, sao lại vào thế giới này của ta?”
“Ô nhiễm ư?”
Lục Tân không biết ông ta là kẻ địch hay là đồng nghiệp, hắn thấp giọng nói:
“Ta gặp phải một ông chú hói đầu…”
“Ông chú hói đầu…”
Trong kênh trò chuyện, giọng nói của Hàn Băng vẫn còn đó, cô hơi giật mình,
sau đó mới có phản ứng, vội hỏi: “Ông ta có phải là người nghiện rượu không?”
Sau khi được nhắc nhở Lục Tân liền nhìn ông ta và nói: “Ta là Đan Binh đến từ
thành phố vệ tinh số hai.”
“Ồ, thì ra là đồng nghiệp…”
Ông chú đó nghe vậy, lập tức có phản ứng:
“Ta vừa đến từ thành phố vệ tinh số bốn. Tình hình ở đây đã được kiểm soát.
Chỉ cần chạy theo hướng này, những người này chắc chắn sẽ lọt vào phạm vi năng
lực của ta. Chỉ cần họ vào đó rồi thì đừng nghĩ gì đến chuyện chạy ra ngoài,
cũng đừng nghĩ đến chuyện đi chết.... Nói cách khác, nếu ngươi là một dị biến
giả, sao ngươi lại đột nhiên chạy vào phạm vi năng lực của ta…”
Lục Tân hơi sửng sốt: “Chuyện này nên là ngươi nói cho ta biết mới phải!”
“.... Nếu ta biết rồi ta còn phải hỏi ngươi sao?”
Ông chú lắc đầu: “Kỳ lạ thật, sức mạnh ta sử dụng lúc này, rõ ràng chỉ có
người bình thường mới có thể vào được.”
Ông ta vừa nói vừa đưa tay về phía Lục Tân.
Lục Tân bắt tay với ông ta, mọi thứ xung quanh đều thay đổi.
Thế giới truyện tranh kỳ quái nhanh chóng mờ đi, Lục Tân đã trở lại thế giới
thực, ngay trong đám đông ở đầu cầu này.
Hắn thậm chí có thể thấy được họ đang thể hiện dáng vẻ trong thế giới truyện
tranh của họ. Ở đó, họ bị vô số người khác giới vây xung quanh, khuôn mặt họ
lộ ra nụ cười vui vẻ. Họ nhảy khỏi tòa nhà hết lần này đến lần khác. Họ rơi
xuống rồi lại leo lên, cứ như vậy lặp đi lặp lại.
“Không ngờ còn có năng lực như vậy…”
Lục Tân hơi ngẩn ra, sau đó nhìn về phía trước, hắn liền thấy người đã bắt tay
với mình, đột nhiên sửng sốt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất