Chương 160: Ta Là Người Bình Thường
Hắn hồi tưởng lại những trải nghiệm từ trước đến nay của mình, đặc biệt là
tình huống khác thường xuất hiện khi hắn gặp người nghiện rượu vừa rồi.
Hắn bổ sung: “Thực ra, ta vẫn luôn cảm thấy mình chỉ là một người bình
thường.”
“Đan Binh nói hắn chỉ là một người bình thường…”
Ở đầu bên kia của kênh trò chuyện, không biết Hàn Băng đang nghĩ gì mà im lặng
một lúc lâu.
Còn Lục Tân thì nghiêm túc đứng giữa đám người kia, hắn chỉ lặng lẽ đứng đó và
nhìn về phía bức tường cao.
Hắn đứng một lúc lâu thì ông lão vừa rồi bị hắn đẩy ngã cũng đứng dậy. Ông ấy
không định giành lại vị trí cũ của mình, chỉ lẳng lặng đứng ở sau lưng Lục Tân
rồi tiếp tục ngẩng đầu nhìn về phía bức tường cao, chẳng mấy chốc mà nước mắt
đã lăn dài trên khuôn mặt ông ấy.
Xung quanh im lặng đến mức đáng sợ. Sau khi hòa nhập vào đám người đó, Lục Tân
gần như không khác gì họ.
“Có nhiều người có cùng một phản ứng như vậy, điều đó cho thấy tất cả đều chịu
ảnh hưởng như nhau.”
Sau khi loại bỏ những tạp niệm của mình, Lục Tân nghĩ thầm trong lòng: “Chắc
chắn phải có một sức mạnh bí ẩn nào đó ảnh hưởng đến họ thì họ mới trở nên như
vậy. Nếu trong trường hợp không thể phát hiện ra sức mạnh này thông qua việc
kiểm tra đối với các cá nhân bị ảnh hưởng, thì chỉ có thể thử hòa nhập vào
những các nhân bị ảnh hưởng này để trực tiếp cảm nhận sức mạnh đó cho đến khi
phát hiện ra nó đã ảnh hưởng đến những người này như thế nào…”
“Phát hiện ra nó đã ảnh hưởng đến những người này như thế nào nghĩa là đã tìm
ra được chuỗi logic. Tìm ra nguồn gốc của sự ảnh hưởng nghĩa là đã tìm ra được
điểm then chốt.”
Sau khi suy ngẫm xong những vấn đề này, Lục Tân đứng thẳng người hơn, hắn dẹp
bỏ tất cả mọi tạp niệm, rồi chỉ nhìn về phía bức tường cao.
“Hắn đang làm gì vậy?”
Lục Tân yên lặng đứng ở dưới bức tường cao, nghiêm túc cảm nhận. Còn Thằn Lằn
thì đứng trên bức tường ngẩn người.
“Lẽ nào hắn cảm thấy tỷ lệ chiến thắng của chúng ta ở đây quá thấp nên muốn
gia nhập đội ngũ của đối phương sao?”
Trên kênh trò chuyện, Thiết Thúy cố nén lửa giận:
“Câm miệng, đừng làm ảnh hưởng đến công việc điều tra của đồng đội.”
“Điều tra ư?”
Thằn Lằn im lặng một hồi, rồi mới nói: “Nói thật, sao ta lại chưa gặp phương
pháp điều tra này của hắn, đó có phải là huấn luyện tiêu chuẩn không đấy?”
Trong kênh trò chuyện, Thiết Thúy chỉ im lặng.
Thằn Lằn không khỏi thúc giục: “Mau nói đi, trông hắn chuyên nghiệp như vậy,
rốt cuộc hắn đã huấn luyện bao lâu rồi?”
Sau một hồi im lặng, cuối cùng Thiết Thúy cũng lên tiếng: “Ta vừa đọc tư liệu
của hắn, đúng là hắn đang trải qua đợt huấn luyện về ô nhiễm đặc biệt và dị
năng tinh thần, đợt huấn luyện kéo dài ba tháng, nhưng hắn chỉ mới tham gia
chưa đầy một tuần.”
“Nói cách khác, từ góc độ của các khóa đào tạo về xử lý ô nhiễm đặc biệt mà
chúng tôi đã chỉnh lý, ngoại trừ phân loại cơ bản về các nguồn ô nhiễm đặc
biệt ban đầu và trợ cấp thù lao tương ứng giữa các cấp độ khác nhau, những nội
dung khác, hắn về cơ bản vẫn chưa bắt đầu…”
Thằn Lằn trừng mắt há mồm, thật lâu sau mới lên tiếng: “Từ những hiểu biết
không nhiều của ta đối với hắn, có lẽ như vậy cũng đủ rồi…”
Xung quanh không ai nói chuyện, nhưng thực ra cũng không yên tĩnh cho lắm.
Dù cách xa nội thành, vẫn có thể nghe thấy được từng tiếng động và cả bức xạ
nhiệt, thỉnh thoảng còn có tiếng nổ mạnh và tiếng hét to. Những âm thanh ấy
truyền đi rất xa, hình thành nên một sự đối lập rõ ràng với mảnh đất tĩnh mịch
đầy kìm nén bên dưới thành phố Cao Tường.
Lục Tân đứng lặng cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Im lặng, im lặng...
Sau đó, hắn suýt nữa thì ngủ thiếp đi.
“Nhất định là chỗ đó có vấn đề...”
Lục Tân nghĩ thầm như vậy, hắn là một người bình thường khoẻ mạnh.
Cho nên, những người này có thể bị ảnh hưởng, chắc chắn hắn cũng có thể cảm
nhận được.
Như trước kia, khi hắn đi vào quán cà phê, nhân viên tính kế để ô nhiễm hắn.
Sau đó, khi hắn tự mình xử lý nguồn ô nhiễm số 072, hắn cũng cảm nhận được sự
sợ hãi ấy. Thậm chí, khi xử lý vụ ô nhiễm hoa hồng, hắn cảm giác được lực ảnh
hưởng của đoá hồng kia, chỉ là hắn có thể kìm nén được. Cho nên, Lục Tân quyết
định dùng cách này để tìm ra nguồn ô nhiễm.
Lục Tân không phải chỉ tuỳ tiện nói không, hắn vẫn luôn tìm kiếm chứng cứ để
chứng minh việc hắn là một người bình thường.
Bây giờ, chuyện này cũng là một lần chứng minh... Nhưng đứng tới mức chân mỏi
nhừ rồi, nhưng hắn vẫn chưa cảm nhận được gì cả, vì sao vậy... Lục Tân đột
nhiên nhận ra được gì đó, mở mắt nhìn sang bên cạnh.
Em gái đang ngồi xổm ở đó, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt kia như thể đang nhìn
một tên ngốc.
Lục Tân chỉnh lại tai nghe, nhỏ giọng nói với em gái:
“Có lẽ vì ngươi ở bên cạnh làm ảnh hưởng tới ta, ngươi cách xa ta ra một lát
đi.”
Em gái nhìn hắn như đang nhìn một tên ngốc:
“Ta đi rồi, ngươi không sợ bị người ta ăn tươi nuốt sống sao?”
Lục Tân ngẫm nghĩ một lát:
“Nhưng ngươi cũng không thể cách ta quá xa được, thấy có gì đó sai sai phải
lập tức tới giúp ta đó nha...”
Ánh mắt em gái chợt mang theo ý oán giận.
Lục Tân không thể làm gì khác ngoài nhìn em gái bằng ánh mắt lấy lòng, pha lẫn
chút cưng chiều.