Mặt Trăng Đỏ

Chương 161: Tiếng Khóc

Chương 161: Tiếng Khóc


Em gái tức giận nói: “Vậy ngươi phải bù đắp cho ta đấy!”
Lục Tân nhíu mày, nói: “Ta sẽ cho ngươi hết tất cả socola ta giấu...”
Em gái nhìn hắn bằng vẻ hoài nghi:
“Chắc chắn ngươi vẫn giấu đi một ít.”
Lục Tân lắc đầu, nói bằng giọng thành khẩn: “Không đâu, chắc chắn sẽ cho ngươi
cả.”
“Chỉ kẹo thôi thì không đủ!”
Em gái tin hắn, nhưng cũng không cam lòng, ngẫm nghĩ một chút rồi ánh mắt nó
hiện lên vẻ đắc ý: “Ta còn muốn một món đồ chơi nữa.”
Nó vừa nói vừa khoa tay múa chân: “Một món đồ chơi cực lớn, biết khóc, biết
kêu, và phải.... còn sống.”
Lục Tân suy nghĩ một hồi, cảm thấy lúc này không thể lừa gạt em gái được nữa,
mới gật đầu nói: “Ta sẽ cân nhắc.”
“Thật sao?”
Em gái nghiêng đầu nhìn hắn chăm chú.
“Thật mà!”
Lục Tân nghiêm túc nói: “Nhưng ngươi nên quan sát nghiêm túc vào đấy, thấy
không ổn thì phải lập tức qua đây. Nếu không thì không còn ai mua đồ chơi cho
ngươi nữa đâu.”
Em gái được Lục Tân vây quanh lòng vòng một hồi mới hài lòng gật đầu.
Sau đó, con bé bước từng bước thận trọng, lặng lẽ bò về nơi xa, nhanh chóng
biến mất giữa rừng người đang khóc lóc.
Lục Tân thở khẽ ra, lại hoà vào dòng người.
Hắn cố gắng thả lỏng cơ thể, lẳng lặng cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Lúc này, hắn có thể nghe được tiếng gió đêm thổi qua, tiếng kêu khóc từ nội
thành truyền tới, tiếng đài phát thanh cảnh báo mọi người, tiếng xào xạc của
những ngọn cỏ cao ngang eo đang nhẹ nhàng đung đưa, hay âm thanh của loại hạt
nào đó thỉnh thoảng lại nổ tanh tách.
Vì xung quanh toàn là người, hơn nữa họ còn đang khóc nên Lục Tân cảm nhận
được một cảm giác bi thương nặng nề đè nén, bao trùm lên mảnh đất hoang bên
dưới thành phố Cao Tường này.
Nếu ví cảm giác đau khổ này là biển, hắn là một giọt nước, từ từ hoà quyện vào
trong đó, trở thành một phần của biển rộng.
Sau khi hắn rơi vào cảm giác bi thương này, hắn chợt nghe thấy.... tiếng khóc!
Tiếng khóc nỉ non, mơ hồ của một bé trai.
Tiếng khóc kia cực nhỏ, nếu không lắng tai nghe thì chắc chắn không nghe thấy,
nhưng sợi tơ êm ái chui vào lỗ tai.
Khi nghe thấy tiếng khóc, Lục Tân thậm chí còn có thể nhìn thấy một bé trai
đang núp trong góc tường.
Cậu bé gầy nhẳng, thấp bé, mặt úp vào tường, rấm rức khóc.
Cậu không dám lớn tiếng như thể sợ sẽ kinh động tới thứ gì, chỉ có thể khóc
một cách đè nén như vậy.
Tiếng khóc kia như thể có một loại sức hút nào đó, khiến cho người nghe thấy
cảm nhận được sự bi thương trào dâng trong lòng.
Trong lòng Lục Tân như thể bị khuyết một lỗ, cảm giác buồn khổ đó lập tức bùng
lên.
Trong chớp mắt, dường như hắn đã trải qua vô số dằn vặt.
Rất nhiều lần, hắn con dao phẫu thuật màu trắng bạc sáng loáng đang cắt lên cơ
thể mình, trong khi hắn vẫn còn tỉnh táo.
Cũng nhìn thấy bản thân ngồi im trong một căn phòng tối đen như mực, không có
bất kỳ nguồn ánh sáng nào.
Bên cạnh hắn từng có rất nhiều bạn bè thoáng đến thoáng đi.
Trên bức tường kính đằng sau, có rất nhiều người lớn nở nụ cười kỳ quái, đang
quan sát hắn.
Hắn sợ nỗi cô đơn, sợ bóng tối, mong có người sẽ xuất hiện.
Nhưng hắn cũng biết, mỗi khi ai đó xuất hiện là để tổn thương hắn.
Vì thế, cảm giác sợ hãi và đau khổ này cứ bao trùm lên hắn, hắn chỉ có thể co
rúm vào bức tường trong góc phòng, không dám lớn tiếng, khóc rưng rức.
“Ôi...”
Lục Tân đột nhiên mở bừng mắt, cúi đầu thấy em gái đang cắn bắp đùi của mình.
Thấy Lục Tân nhìn qua đây, em gái nhả ra, cười kỳ quái: “Anh trai à, ngươi
khóc kìa...”
Lục Tân đưa tay lau mắt, ngón tay hắn cảm nhận được sự ướt át.
“Đâu có đâu!”
Hắn lắc đầu rồi thở dài một hơi, nhìn về phía xa.
Hắn biết chuyện ô nhiễm này là thế nào rồi.
Đây là một loại ô nhiễm dùng âm thanh để lây, ai nghe thấy tiếng khóc này cũng
sẽ trở thành một trong số đó.
Điều này làm hắn nhớ tới người chết sống một mình mới phát hiện tối qua ở khu
vực hầm mỏ.
Nguồn ô nhiễm đặc biệt số 072, Vương Sở.
“Ta đã phát hiện ra dấu vết ô nhiễm...”
Hắn vừa nói vào trong kênh, vừa rảo bước về phía trước, giọng có vẻ nghiêm
trọng:
“Chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Giọng nói của Hàn Băng trong kênh lập tức trở nên nghiêm trọng: “Là thứ gì?”
“Là tiếng khóc...”
Lục Tân nhỏ giọng nói vào trong kênh liên lạc:
“Tiếng khóc của bé trai, vô cùng đè nén, rất khó để phát hiện ra, nhưng chỉ
cần nghe thấy tiếng khóc này là sẽ rơi vào cảm giác vô cùng khó chịu, có khi
còn gặp phải ảo giác nữa. Ta nghi ngờ rằng những người này đều bị ảnh hưởng từ
đó. Ta đoán nguồn ô nhiễm lần này chắc là một cậu bé nào đó đang nấp trong đám
người.”
Hàn Băng nói: “Ta hiểu rồi, ta đang báo cho nhóm điều tra.”
Lục Tân nhỏ giọng kể lại, hơi ngừng một chút rồi giải thích: “Có lẽ họ không
chống đỡ được đâu.”
Khi nghe thấy tiếng khóc này, Lục Tân lập tức biết được phương thức mà nguồn ô
nhiễm này lây truyền đi.
Vì dùng tiếng khóc để lây nhiễm, dùng máy dò rất khó phát hiện ra nó.
Hơn nữa, tiếng khóc này rất yếu ớt, dễ dàng bị tiếng động huyên náo trong
thành phố hỗn loạn này bao phủ lên.
Dù là nhân viên nhóm điều tra tới để xem xét thì cũng không dám tiến vào giữa
đoàn người, hơn nữa để tránh bị ô nhiễm, họ đều mặc quần áo bảo hộ chắc chắn,
khó có thể phát hiện ra nguồn ô nhiễm này.
Nhưng nếu họ cởi quần áo bảo hộ thì chắc chắn sẽ bị tiếng khóc lây nhiễm, trở
thành một người khóc lóc như vậy.
Từng bước một được sắp xếp chính xác, tỉ mỉ.
Lục Tân cảm thấy, nguồn ô nhiễm này có lẽ là do ai đó tỉ mỉ sắp đặt.
---
Một đám người khóc lóc, sự kiện ô nhiễm xảy ra theo chuỗi. Rốt cục ai là người đứng sau?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất