Chương 168: Rút Lui
Thiết Thúy trầm giọng nói: “Quái vật tinh thần này đến bây giờ vẫn chưa thể hiện ra tính công kích và tính ô nhiễm mạnh mẽ, nó chỉ liên tục nuốt chửng ‘thức ăn’ đã được chuẩn bị sẵn, cộng thêm nó rất có thể có liên quan đến tạo vật của Giáo hội Khoa học và Công nghệ, cho nên ta nghi ngờ quái vật tinh thần này đã trải qua sửa đổi ở phương diện nào đó, nó là được chế tạo ra…”
“Mà những thứ được chế tạo ra đều có mục đích riêng của nó! Nó không có tính công kích và tính ô nhiễm mạnh mẽ, cường độ tinh thần lại cao như vậy, mục đích của nó rất có thể là tự hủy! Khi quái vật tinh thần tự hủy, sẽ giải phóng ra bức xạ tinh thần cực mạnh!”
“Ở mức độ nào đó.... Nó có thể được xem là.... Một quả bom! Một quái vật tinh thần có cường độ tinh thần đạt đến mười nghìn giải phóng ra bức xạ tinh thần…Nó sẽ giết chết hoặc làm biến dạng tất cả các sinh vật trong vòng mười km xung quanh, ảnh hưởng cuối cùng của nó thậm chí có thể mở rộng ra toàn bộ thành phố vệ tinh…”
Nói đến cuối, ngay cả Thiết Thúy xưa nay vốn bình tĩnh thì giọng cũng không khỏi run lên.
Trong kênh trò chuyện, Thằn Lằn, Hàn Băng và Lục Tân cũng trở nên im lặng.
Họ đều đoán ra một kết quả.
Lục Tân thấp giọng nói:
“Vì vậy…”
Thiết Thúy tiếp lời:
“Vì vậy, chúng ta chỉ có một cách…”
Cô dừng lại, cắn răng:
“Sớm hủy diệt hết người đã bị ô nhiễm!”
Lục Tân lập tức cảm thấy hồi hộp, trái tim hắn như muốn ngừng đập trong tích tắc.
Tất cả logic vô cùng rõ ràng và tự nhiên.
Làm thế nào để cắt đứt con đường phát triển của một quái vật tinh thần khổng lồ?
Đương nhiên là phải giải quyết nguồn “dinh dưỡng” của nó.
Sau khi quái vật tinh thần khổng lồ này lớn lên, rất có thể sẽ phát sinh thay đổi về chất, đe dọa đến thành phố vệ tinh số hai, nơi hiện tại đang cực kỳ hỗn loạn, vì vậy, trước tiên phải ngăn chặn sự phát triển của nó.
Một bên là thành phố vệ tinh số hai với dân số gần một triệu người.
Một bên khác là hơn hai nghìn người đã bị ô nhiễm, nặng nhẹ thế nào, ai nấy đều biết rõ.
Phải trực tiếp tiêu diệt hơn hai nghìn người này sao?
Mặc dù.... Bây giờ số lượng người còn sót lại còn chưa tới hai nghìn.
Trán Lục Tân mơ hồ đau nhức…
Cho dù là binh lính và Thằn Lằn trên bức tường cao, hay Hàn Băng và Thiết Thúy trong kênh trò chuyện đều im lặng rất lâu.
Kiểu im lặng này khiến người ta hoảng sợ.
“Đan Binh, tổng bộ hy vọng bây giờ ngươi có thể rút lui khỏi nhiệm vụ này!”
Sau một lúc lâu, giọng Hàn Băng mới chậm rãi vang lên.
Dường như cân nhắc đến những đánh giá về Lục Tân trước đây, tổng bộ cho rằng hắn không thích hợp để có mặt tại hiện trường vào lúc này.
Mà Lục Tân cũng biết rất rõ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo sau khi mình rút lui khỏi nhiệm vụ.
Trên bức tường cao, Thằn Lằn đang cầm súng đứng đó, dáng vẻ có chút uể oải.
Cấp trên của những binh sĩ trên bức tường cao đang nhận một cuộc điện thoại, sau đó vẻ mặt hắn dần trở nên nghiêm trọng.... Và hoảng sợ.
Lục Tân cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn sang chỉ thấy đầu người chen chúc đông nghịt. Hắn thấy những khuôn mặt hoặc là đau đớn, hoặc là dữ tợn, không biết có phải vì quái vật tinh thần này đã lớn đến mức độ đã xuất hiện thay đổi nào đó hay không, thậm chí chỉ nhìn nó thôi Lục Tân đã cảm nhận được một áp lực vô hình, thúc giục hắn phải trốn chạy.
Cảm nhận được áp lực và sự thôi thúc này, Lục Tân chỉ im lặng.
Một giây, hai giây.
Hắn có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập thình thịch.
Sau đó, Lục Tân lên tiếng với chất giọng hơi khàn: “Ta không rút lui, các ngươi hãy rút lui đi!”
Hình như lo lắng bản thân giải thích không rõ, hắn lại cẩn thận trả lời:
“Tất cả rút khỏi nơi này đi.”
“Cái gì?”
Câu trả lời của Lục Tân khiến tất cả mọi người trong kênh trò chuyện đều ngạc nhiên. Hắn đang nói khùng điên gì vậy?
Dường như Lục Tân đã rất quyết tâm khi nói ra câu này: “Bây giờ tất cả hãy rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt…”
“Đừng đến gần ta, cũng không cần quan sát ta bằng bất kỳ phương pháp nào, camera cũng không được…Bởi vì, sẽ rất nguy hiểm…”
Câu trả lời của Lục Tân nằm ngoài dự đoán của tất cả những người đang có mặt, trên kênh trò chuyện và trên bức tường cao nhất thời im phăng phắc.
Họ không hiểu tại sao Lục Tân lại đột ngột bảo họ rút lui.
Tổng bộ yêu cầu Lục Tân rút lui là vì lát nữa họ phải thực hiện một chỉ thị bắt buộc nào đó và họ không muốn điều này gây ra ảnh hưởng tiêu cực nào đó đối với một người vốn có nguy cơ mất kiểm soát rất cao như Lục Tân. Suy cho cùng, ở tổng bộ, mức độ ưu tiên của việc ngăn chặn sự mất kiểm soát của Đan Binh cao hơn rất nhiều nhiệm vụ khác.
Vậy thì, tại sao Lục Tân lại bảo họ rút lui?
Sau sự im lặng chết chóc, giọng nói của Thiết Thúy truyền đến từ kênh trò chuyện: “Chúng tôi cần báo cáo việc này cho cấp trên đã.”
Giọng nói của Lục Tân vang lên một cách gian nan nhưng bình tĩnh: “Được, càng sớm càng tốt.”