Mặt Trăng Đỏ

Chương 190: May Mà Chết Ít

Chương 190: May Mà Chết Ít


“Đại tá Trần!”
Trên vách tường là một hàng đèn chân không chiếu sáng lối đi, không hề chói mắt.
Trần Tinh vừa làm phẫu thuật xong, cô đã thay một bộ vest phẳng phiu vừa người, mái tóc được chải gọn gàng, chân đi đôi giày cao gót cao hơn 10 phân. Cô ôm một tập tài liệu, giày cao gót gõ “cộp cộp” về phía phòng làm việc. Hai bảo vệ đứng ở cửa lập tức chào hỏi cô theo lễ.
Trần Tinh gật đầu với họ, sau đó người bảo vệ đứng bên trái mở cửa phòng làm việc cho cô.
Lúc này, bên trong phòng làm việc rộng rãi, giáo sư Bạch mặc áo choàng dài màu trắng đang khom người, cầm kính lúp cẩn thận quan sát một tập tài liệu cũ trên bàn. Ở bên cạnh ông là một tấm bảng dán rất nhiều ảnh chụp.
Trong số những bức ảnh này, có cái là ảnh phẫu thuật của Tần Nhiên, có cái lại là báo cáo phân tích toàn diện.
“Giáo sư Bạch.”
Trần Tinh trở tay đóng cửa lại, đặt tập tài liệu trong tay lên bàn, cô nói:
“Khẩu cung của cha con nhà họ Hứa, địa điểm cất giữ các tác phẩm nghệ thuật mà họ sưu tầm trong đợt này, còn có cả tài liệu lục soát đột săn hoang dã đều được tập hợp ở đây. Ban nãy ta đã xem qua rồi, có lý do để nghi ngờ rằng những người đó có lẽ đã tìm kiếm bức tranh kia ở trong thành phố từ lâu rồi, hơn nữa còn ở lại trong một khoảng thời gian không ngắn.”
Cô nói đoạn, hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Lúc trước, khi tra hỏi Hứa Tiêu Tiêu, cô ta từng nhắc tới chuyện, sau khi nhìn thấy bức tranh kia thì nảy sinh lòng riêng, cố ý muốn che giấu bức tranh này, bên cạnh đó còn lặng lẽ chuyển nó tới một thùng hàng khác nữa. Cô ta làm chuyện này rất cẩn thận, đến cả cha cô ta còn không biết nữa, đương nhiên những người khác cũng không thể biết được chuyện này... Cho nên ta đoán...”
Cô hơi cau mày, mặc dù đang nói là đoán, nhưng giọng nói lại mang theo vẻ chắc chắn vô cùng:
“Thực ra những dị biến giả ngoài thành đã biết bức tranh đang ở trong tay cô ta từ lâu rồi, thậm chí có lẽ họ đã tìm ra được những tác phẩm nghệ thuật bị hai cha con kia để ở cảng Bạng Phụ. Nhưng họ vẫn chưa tìm được bức tranh này bên trong số tác phẩm nghệ thuật kia, cho nên mới ẩn nấp tới tận bây giờ, tới khi Hứa Tiêu Tiêu rời khỏi thành phố chính, bức tranh này bị lộ ra ngoài, họ mới tìm được cơ hội ra tay.”
Cô vừa nói vừa đặt trước mặt giáo sư Bạch một tập tài liệu được sửa sang tạm thời rồi in ra, nói:
“Qua việc này cũng có thể phân tích được vài manh mối, e rằng những dị biến giả bên ngoài thành phố này không thể nào vào trong thành phố chính để tìm Hứa Tiêu Tiêu, ẩn thân bên ngoài đợi cơ hội tới. Nhưng có lẽ họ cũng có tai mắt trong thành phố chính, nếu không... Họ không thể nào biết thời gian cụ thể chính xác Hứa Tiêu Tiêu rời khỏi thành, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng để phục kích chúng ta.”
Cô còn nói cả sắp xếp của mình:
“Trước khi tới đây, ta đã cho người đi điều tra một công ty tư vấn ngầm đã thuê Đan Binh xử lý vấn đề cho cha con nhà họ Hứa. Dù sao nhìn mặt ngoài mà nói, khả năng cao họ chính là người đã tiết lộ bí mật!”
Giáo sư Bạch nghe Trần Tinh nói, từ từ đứng dậy:
“Vết thương của ngươi thế nào rồi?”
Trần Tinh ngẩn ra rồi mới đáp:
“Không thành vấn đề!”
“Ngươi vẫn nên chú ý nghỉ ngơi thì hơn.”
Giáo sư Bạch nói:
“Ngươi có thể dùng năng lực của mình để loại bỏ cảm giác đau đớn, không làm ảnh hưởng tới công việc, nhưng điều đó không có nghĩa là vết thương không tồn tại, nó sẽ làm cho ngươi phải gánh vác nhiều thứ trong cùng một lúc. Dị biến giả cũng là người, ngươi không thể sai bảo bản thân mình như robot được.”
“Bây giờ ta không thể nghỉ ngơi.”
Trần Tinh im lặng một lát rồi nói:
“Chuyện này rất nghiêm trọng, chưa làm cho rõ ràng thì ta không đợi được.”
“Thực ra mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi.”
Giáo sư Bạch kéo một cái ghế ra cho Trần Tinh, ý bảo cô ngồi xuống rồi nói, sau đó ông nói:
“Nguồn ô nhiễm đặc biệt số 041... hay gọi hắn là ‘Tần Nhiên’, dù sao đây cũng là điều duy nhất chúng ta biết về hắn ở thời điểm hiện tại. Có lẽ hắn là một dị biến giả rất mạnh, từ khả năng sử dụng năng lực thuần thục của hắn, có thể nhìn ra rằng ít nhất... hắn đã đạt tới cuối giai đoạn thứ nhất rồi, không loại trừ khả năng đã bước sang giai đoạn thứ hai.”
Nói xong, ông nhìn ảnh chụp Tần Nhiên trên tấm bảng, trong đó có một tấm chụp lúc phẫu thuật, ánh mắt ông dường như mang theo vẻ thưởng thức.
“Tên này rất to gan, nhưng cũng rất cẩn thận. Hắn hiểu rõ về công tác phòng thủ của thành phố vệ tinh, có lẽ vì đã có nhiều kinh nghiệm sống bên trong thành phố Cao Tường. Hoặc hắn vào trong thành phố chính là để lấy bức tranh này, nhưng bất luận xuất phát từ mục tiêu muốn làm tan rã hệ thống phòng thủ của chúng ta, để chúng thuận tiện hành động, hay muốn khơi mào bạo loạn, kiềm chế sức mạnh của chúng ta, phòng việc bị truy bắt... Công việc dọn dẹp hậu quả mà hắn để lại là chuyện vô cùng nguy hiểm đối với người bình thường. Chúng ta thậm chí còn có thể vui mừng vì ảnh hưởng lần này gây ra tuy lớn nhưng thương vong lại thấp hơn dự tính rất nhiều.”
Trần Tinh nhíu chặt hàng mày, đột nhiên nói:
“Nếu chỉ là trộm cướp thì thôi, nhưng Giáo hội Khoa học và Công nghệ thì...”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất