Chương 189: Đi Tìm Chúng
“Câm miệng!”
Cha hắn mắng mỏ dữ dội, cơn giận của ông ấy dường như ngày càng lớn hơn.
Ông ấy tiến lại gần từng chút một, cái bóng ông ấy tạo ra ngày càng lớn hơn.
Ánh đèn ở sau lưng ông ấy, khiến hắn và em gái lúc này chỉ có thể thấy được một đôi mắt đỏ như máu.
“Ngươi đừng có dọa em gái.”
Lục Tân ôm chặt lấy em gái đã co người thành một khối nhỏ xíu ở bên cạnh, hắn cau mày nói với cha mình.
Gân xanh vặn vẹo và kéo căng đang giật giật dưới làn da của cha hắn. Tuy nhiên, nghe xong câu nói của Lục Tân, cơn tức giận gần như sắp bộc phát của cha hắn cuối cùng vẫn không trút lên đầu hai anh em, ông chỉ liếc mắt nhìn Lục Tân - người đang ngồi trên ghế sô pha che ở trước mặt em gái.
Giọng của ông ấy vừa hung dữ vừa tức giận:
“Dù là công việc, lẽ nào ngươi không quan tâm đến bản thân nữa sao?”
“Những kẻ đó, suýt chút nữa đã xé xác ngươi thành từng mảnh, nổ súng bắn ngươi thành nước sốt thịt, sau đó chúng sẽ bỏ đi mà không thèm nói một lời. Lẽ nào ngươi định tiếp tục không quan tâm như trước kia, lẽ nào ngươi lại để chúng rời đi một cách thoải mái như vậy sao?”
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên có chút vi diệu.
Khi nghe thấy chuyện này, mẹ Lục Tân chỉ lặng lẽ ngồi đó và mỉm cười một cách tao nhã.
Em gái dường như hơi cảnh giác, nó nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Lục Tân.
Mẹ Lục Tân nhìn dáng vẻ này của em gái, bà chỉ khẽ cười:
“Đương nhiên anh trai của ngươi không sai, hắn làm rất đúng! Chỉ là bây giờ thứ chúng ta cần bàn là chuyện tiếp theo, những kẻ đó đã làm chuyện xấu và cướp đi bức họa. Dù những người khác đều cho rằng những người đến từ bên ngoài thành phố đến đây để cướp bức họa, nhưng chúng ta hãy nghĩ kỹ lại xem, sự việc có thực sự đơn giản như vậy không?”
“Nếu chúng chỉ vì mục đích cướp bức họa, tại sao ngay từ đầu đã có người cải tạo tinh thần đến tìm các ngươi? Tại sao quả bom đó lại chỉ phát nổ ở phía nam thành phố? Nếu bố trí ở một nơi tương đối gần với bến cảng chẳng phải sẽ càng tiện hơn sao? Cho nên, chúng ta phải làm thế nào?”
Không biết em gái có hiểu những lời mẹ vừa nói hay không, Lục Tân chỉ thấy con bé có hơi xuất thần.
Mẹ hắn mỉm cười:
“Hơn nữa, bên ngoài thành phố cũng rất vui, chúng ta còn chưa ra khỏi thành phố…”
Đôi mắt của em gái cũng trở nên hơi sáng lên…
Trong khi người nhà đang thảo luận về những điều này một cách thoải mái và vui vẻ, Lục Tân vẫn yên lặng ngồi trên ghế sô pha.
Không biết hắn đang nghĩ gì, khuôn mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Hắn vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy đôi mắt đỏ như máu của cha, nụ cười tao nhã của mẹ, và nhịp tim đập rộn ràng vì tò mò của em gái.
“Các ngươi đều nói rất có lý…”
Hắn khẽ gật đầu và nói với vẻ cảm thán.
“Lần này ngươi đồng ý rồi ư?”
Cha hắn im lặng một lúc, sau đó mới nhìn thẳng vào mắt hắn rồi thấp giọng hỏi.
Từ khuôn mặt tức giận ấy, dường như có thể cảm nhận được một biểu cảm phấn khích, thậm chí là mong đợi.
“Nên nói là…”
Một lúc sau, Lục Tân mới khẽ gật đầu rồi thấp giọng nói.
Xẹt xẹt…
Hình như tòa nhà này quá cũ kĩ, đã nhiều năm không được tu sửa nên điện áp không được ổn định, mọi người có thể nghe rõ âm thanh chập điện.
Bóng đèn treo trong phòng khách cũng bắt đầu lúc sáng lúc tối.
Điều này khiến cho khuôn mặt của Lục Tân lúc thì hiện ra mờ mờ dưới cái bóng của cha hắn, lúc thì trở nên hoàn toàn tối đen.
Hắn thậm chí không nhìn ra lúc này biểu cảm của ông ấy rốt cuộc là thế nào, hình như là đang mỉm cười, lại có vẻ rất bình tĩnh.
Giọng nói của Lục Tân từ từ vang lên:
“Trước khi về nhà lần này, ta đã quyết định rồi. Ta đến tìm các ngươi là vì muốn xác nhận xem các ngươi có ủng hộ ta không…”
Nghe xong câu này, biểu cảm mong đợi ban đầu của cha hắn bỗng trở nên hơi kỳ lạ.
Sau đó ông ấy chậm rãi nhìn chằm chằm Lục Tân, khóe miệng bắt đầu kéo sang hai bên, dần dần biến thành một nụ cười.
Lúc này, nụ cười trên mặt ông ấy và Lục Tân trông cực kỳ giống nhau.
Không biết qua bao lâu, mẹ Lục Tân nhẹ nhàng đứng dậy, bây giờ điện áp trong nhà mới ổn định trở lại.
Ánh đèn ổn định tỏa đều trong căn phòng khách nhỏ, sáng sủa và ấm áp.
“Các ngươi thấy đấy, có chuyện gì thì từ từ thương lượng, như vậy tốt biết bao…”
Mẹ nhẹ nhàng đứng dậy bà nở một nụ cười rồi bắt đầu tổng kết cuộc họp:
“Cứ quyết định một cách vui vẻ như vậy đi. Chúng ta…Đi tìm chúng nhé?”
Nghe bà ấy nói, cha hắn chỉ im lặng gật đầu với vẻ lạnh lùng.
Em gái ôm lấy cánh tay của Lục Tân, như thể chỉ chờ đợi ý kiến của hắn.
Lục Tân cũng điềm tĩnh gật đầu, hắn rất thích mọi người trong nhà có được tiếng nói chung thông qua cách thức thân thiện và vui vẻ như thế này.