Chương 192: Gặp Mặt
Trần Tinh nghe giáo sư Bạch nói vậy, im lặng một lát rồi nói:
“Nguyên tắc và giới hạn là gì?”
Giáo sư Bạch dường như suy tư nghiêm túc một lát, sau đó cười nói:
“Khi ngươi bắt đầu suy nghĩ đến việc đưa ra nguyên tắc và giới hạn cho mình. Điều này thường thể hiện rằng trong lòng ngươi đang hoảng sợ, hành sự sẽ không được chu toàn, vì thế, ta không định đưa ra nguyên tắc với ngươi. Ngươi nên làm như thế nào thì hãy cứ làm như vậy! Đây chính là nguyên tắc và giới hạn mà ngươi cần tuân thủ!”
Trần Tinh chăm chú lắng nghe, thoáng trầm ngâm rồi mới gật đầu:
“Ta hiểu rồi.”
...
Vì cuộc hỗn loạn quy mô lớn bộc phát lần này mà mọi người ở thành phố vệ tinh số 2 đều bị ảnh hưởng ít nhiều.
Thế nhưng cô nhi viện cách Phòng Cảnh vệ rất gần kia lại yên bình thoát khỏi tai nạn này. Khi xe Trần Tinh dừng ở cô nhi viện, thậm chí cô còn mơ hồ nghe được tiếng trẻ con đang đọc bài truyền tới từ bên trong.
Trần Tinh xuống xe, gật đầu với chiến sĩ canh giữ cô nhi viện đứng bên cạnh, đi thẳng vào cầu thang chật hẹp.
Chỉ mới mấy ngày mà trên vách tường đã có thêm rất nhiều hình trẻ con vẽ bậy.
Nhưng những nét vẽ nguệch ngoạc này dường như đã được ai đó sửa sang lại, vốn là những hình vẽ xiêu vẹo nay lại biến thành tác phẩm rất dễ thương.
Có thể nhìn ra được rằng người đã sửa lại những nét vẽ nguệch ngoạc này là một người rất dịu dàng.
Trần Tinh cảm thấy vô cùng tò mò với vị viện trưởng trẻ tuổi nhưng lại rất chiếm phần quan trọng trong hồ sơ của Đan Binh.
Đồng thời, cô cũng cảm thấy may mắn khi bản thân đã đưa ra quyết định di dời người trong cô nhi viện tới nơi đây để bảo vệ bọn họ.
Tuy lúc đó cô nghĩ rằng, chỉ cần có thể làm cho Đan Binh không phải lo lắng, để hắn yên lòng dốc sức phối hợp với công việc điều tra nguồn ô nhiễm đang ấn nấp trong thành phố vệ tinh. Nhưng sau khi xâu chuỗi lại mọi chuyện, cô mới ý thức được rằng, quyết định của mình đã vô tình lập được công lớn.
Nếu khi đó cô không dời cô nhi viện tới đây, có lẽ đã xảy ra chuyện gì bất trắc.
Dù sao, lời của giáo sư Bạch đã xác nhận, đoàn Kỵ sĩ đến từ ngoài thành kia biết đến sự tồn tại của cô nhi viện này.
...
Khi lên tầng ba, cô thấy một ông lão mặc quần áo bảo vệ màu xanh nhạt ngồi trên ghế ở khúc rẽ cầu thang, ông lão đang đọc báo, thấy Trần Tinh đi tới, ánh mắt dò xét xuyên qua lớp kính lão.
Trần Tinh đang mặc thường phục nhưng vóc dáng của cô vốn cao gầy tinh tế, bộ vest được may đo vừa vặn, mái tóc ngắn càng tăng thêm vẻ sắc bén.
Rất rõ ràng, cô không giống như người nên xuất hiện ở đây.
“Ta là người ở Phòng Cảnh vệ, đến để tìm viện trưởng Tăng.”
Trần Tinh biết người này là bảo vệ của cô nhi viện. Khi cô nhi viện dời tới đây, ông ta cũng đi theo, tuy điều kiện ở đây tốt hơn ở tiểu học Trăng Đỏ một chút nhưng ông không có phòng bảo vệ, chỉ có thể ngồi trông ở lối rẽ cầu thang.
Ông lão bảo vệ nhìn Trần Tinh, tiện miệng nói:
“Vẫn chưa tới giờ tan học, đợi lát nữa.”
Trần Tinh cũng nhìn ông lão:
“Được ạ.”
Sau đó, hai người cùng im lặng không nói câu gì, một người tiếp tục đọc báo, một người lẳng lặng chờ ở cầu thang.
Sau khi đợi tầm mấy chục phút, cô nghe thấy bên trên có tiếng huyên náo của đám trẻ.
Trần Tinh leo cầu thang lên tầng bốn, thấy một cô gái trên đầu gối để một chồng sách giáo khoa, chậm rãi trượt xe lăn trong sự vây quanh của đám trẻ con. Cô ấy thoạt nhìn không lớn hơn Lục Tân là bao, buộc tóc đuôi ngựa, ngoại hình vô cùng thanh thuần, là kiểu vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy rất điềm đạm dịu dàng, cũng rất đáng tin cậy. So với trong hình thì nhìn người thật càng đáng yêu hơn.
Trần Tinh nở nụ cười, nhẹ nhàng nghênh đón:
“Chào ngươi, ta là Trần Tinh, là đồng nghiệp của Lục Tân.”
“Đồng nghiệp sao?”
Cô giáo Tiểu Lộc có phần kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ cao khoảng 1m75, còn đi thêm giày cao gót này. Trên gương mặt cô ấy lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói:
“Ngươi chính là người đưa cho hắn rất nhiều tiền đó ư?”
Trần Tinh không ngờ lực chú ý của cô ấy lại tập trung ở chuyện này, cười khẽ rồi nói:
“Công việc của hắn rất xứng đáng với số tiền lương đó.”
Cô giáo Tiểu Lộc lập tức gật đầu, dường như hơi căng thẳng:
“Được, lần này ngươi qua đây là muốn hỏi chuyện gì?”
Trần Tinh thản nhiên nói:
“Muốn tìm ngươi để tìm hiểu chút chuyện trước kia.”
“Được thôi!”
Cô giáo Tiểu Lộc im lặng trong giây lát rồi chỉ vào phòng làm việc ở phía đối diện:
“Vậy ngươi chờ ta một lát có được không?”
“Ta phải đi cất sách.”
“Không có vấn đề gì, ta không gấp.”
Trần Tinh nhẹ giọng đồng ý, đi thẳng tới phòng làm việc ở phía đối diện.
Căn phòng này rộng chừng 10 mét vuông, nói là phòng làm việc nhưng chỉ bày trí một cái bàn, một cái ghế, trong góc phòng là một ít đồ chơi, bóng đá các loại, càng giống một gian phòng nghỉ hơn. Cô cũng không vội vàng, ngồi xuống ghế, tuỳ ý cầm một quyển vở bài tập của đám trẻ lên xem, chỉ thấy câu văn rất ngây thơ, nhưng được viết rất nắn nót.