Chương 193: Mấy Người Đừng Hòng Moi Thông Tin Từ Tôi
“Lớn lên rồi ta muốn làm nhà khoa học, phát minh ra một con gà có mười cái chân, mọi người có thể ăn đùi gà mỗi ngày...”
“Về sau ta muốn chế tạo ra phi thuyền, bay lên trời làm nổ tung mặt trăng...”
“Sau này ta muốn cưới cô giáo Tiểu Lộc...”
(Phía sau có lời phê: Cô giáo không đồng ý!)
Nhìn một lát, khoé miệng Trần Tinh không nén được nụ cười:
“Trẻ con ở đây đều có lí tưởng như vậy sao?”
“Thật ngại quá, để cho ngươi phải đợi lâu rồi.”
Cô giáo Tiểu Lộc đẩy cửa, trượt xe vào một cách chậm rãi, nói với vẻ áy náy:
“Ngươi muốn uống trà không?”
“Không cần phiền vậy đâu.”
Trần Tinh buông quyển vở xuống, dựa lưng vào bàn làm việc, cười nói:
“Ta tới tìm ngươi tâm sự vài câu thôi.”
Cô giáo Tiểu Lộc đóng cửa lại, gật đầu một cái, sắc mặt có phần nghiêm trọng:
“Không biết ngươi muốn hỏi chuyện gì?”
“Là chuyện liên quan tới Lục Tân.”
Trần Tinh thản nhiên nói:
“Năm đó có lẽ các ngươi cùng lớn lên trong một cô nhi viện đúng không?”
Cô giáo Tiểu Lộc gật đầu, nói:
“Đúng, hắn rời đi vào năm chừng mười ba tuổi, nhưng bình thường hắn hay quay lại giúp đỡ ta.”
Cô ấy ngẫm nghĩ một lát rồi cười, nói:
“Tên này đúng là ngốc nghếch, cứ đưa hết tiền lương cho ta. Đôi khi ta thấy đến mùa đông hắn cũng không nỡ mặc quần áo dày, nhưng lại đưa hết tiền lương để ta mua quần áo, mua than cho đám trẻ... Nhưng nói thật, nếu không có hắn, thì có lẽ cô nhi viện này đã không chống đỡ nổi từ lâu rồi, chúng ta... cũng đã chết đói!”
“Hắn đúng là một người rất tốt.”
Trần Tinh mỉm cười, nói:
“Nhưng lần này tới đây, ta muốn biết chuyện trước đây của cô nhi viện.”
Giọng nói của cô giáo Tiểu Lộc nhỏ dần, lát sau mới đáp:
“Trước đây, ở cô nhi viện, hắn chính là một cậu bé rất ngoan...”
Cô ấy hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Tinh:
“Nhưng chuyện này thì có gì để hỏi cơ chứ?”
Trần Tinh lẳng lặng đánh giá cô ấy, nhẹ giọng đáp:
“Năm đó, cô nhi viện đã từng xảy ra chuyện, đúng không?”
Cô giáo Tiểu Lộc im lặng.
Một hồi lâu sau, cô ấy mới nhẹ nhàng nói:
“Ngươi muốn hỏi chuyện gì?”
Tốc độ nói của Trần Tinh chậm lại:
“Ta chỉ muốn biết, năm đó, cô nhi viện xảy ra chuyện... Ví dụ như, lúc đó, Lục Tân như thế nào? Thêm nữa, lúc vụ nổ đột ngột xảy ra, ngươi và Lục Tân rốt cục đang...”
Bỗng nhiên, ánh mắt Trần Tinh hơi ngưng lại, cô không nói thêm nữa.
Bởi vì cô nhìn thấy, cô giáo Tiểu Lộc lấy ra một khẩu súng từ trong làn váy rủ xuống của mình.
Cô ấy dùng súng nhằm vào cằm mình, ngẩng đầu nhìn Trần Tinh, đôi mắt ngập nước.
Trần Tinh cảm thấy vô cùng kinh hãi, nhưng không vội nói gì, chỉ dùng ánh mắt để xoa dịu.
“Ta không biết ngươi muốn hỏi gì, ta không biết gì về chuyện năm đó cả.”
Giọng nói của cô giáo Tiểu Lộc hơi run run, trong đôi mắt ầng ậng nước, nhưng thái độ của cô ấy lại mang theo vẻ kiên định đến thần kỳ:
“Nhưng ta biết rằng, không thể để các ngươi làm tổn thương Lục Tân! Cuộc sống của chúng ta bây giờ đều rất tốt... Hắn là người tốt như vậy, hắn xứng đáng có được cuộc sống yên bình bây giờ... Cho nên, các ngươi đừng hòng có thể lấy được gì từ chỗ ta, ta không cho phép các ngươi làm hắn tổn thương!”
Nói đoạn, cô ấy cắn chặt răng, tay nắm chặt súng:
“Ta biết các ngươi có rất nhiều cách quái gở để bắt ta mở miệng... Nhưng nếu như ngươi ép buộc ta, ta thà rằng... tự giết mình!”
Trần Tinh lẳng lặng nhìn cô giáo Tiểu Lộc.
Đôi tay đang run rẩy, những ngón tay nhỏ nhắn gắng gượng đặt trên cò súng.
Phía trên khẩu sủng đã rỉ sét, rất cũ kỹ.
Thì ra ban nãy cô ấy nói muốn đi cất sách, nhưng thật ra là để lấy khẩu súng này.
Lúc lâu sau, Trần Tinh mới chậm rãi lắc đầu:
“Cây súng này chưa được bảo dưỡng, không bắn được đâu.”
Sau đó, cô đứng dậy, viết một dòng số lên cuốn vở bài tập bên cạnh:
“Ta không biết vì điều gì mà các ngươi luôn đề cao cảnh giác với mọi thứ, nhưng ta muốn nói với ngươi rằng, không phải mọi người trên thế giới đều là cùng một loại. Ngươi rất trân quý cuộc sống yên bình này, cũng mong hắn sẽ tiếp tục duy trì sự yên bình ấy, thứ ta muốn làm cũng là để bảo vệ cuộc sống được êm ấm. Mục đích ta tới đây ngày hôm nay đã hoàn thành rồi.”
Cô xé tờ giấy kia ra, xoay người lại nhìn cô giáo Tiểu Lộc, nói:
“Mục đích quan trọng nhất là muốn xác định Lục Tân an toàn, như thế mới có thể tín nhiệm hắn hơn, còn ngươi, ít nhất... ngươi đã dùng cách này để nói cho ta biết rằng, hắn là một người đáng tin cậy... Ít nhất... đáng giá để ngươi dùng tính mạng đi tin tưởng hắn.”
Nói đoạn, cô đặt tờ giấy có ghi số lên bàn:
“Đây là số điện thoại của ta, về sau có việc gì ngươi có thể gọi ta.”
Cô giáo Tiểu Lộc nghe Trần Tinh nói thì thoáng giật mình, nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
Còn Trần Tinh thì đi thẳng qua người cô ấy, tới cửa.
Khi sắp ra ngoài rồi, cô quay đầu lại cười nói:
“Mặt khác, ta thấy dưới tầng có dán hoá đơn, phải nộp tiền điện nước rồi... Nể mặt Lục Tân, ta có thể giấu giúp ngươi chuyện tàng trữ súng ống cá nhân... Nhưng tiền điện, nước và tiền thuê nhà thì các ngươi phải tự nộp...”