Chương 20: Giải quyết
Lục Tân vắt óc suy tư một tẹo, vì chút chuyện như vầy mà tới đồn công an báo nguy thì hình như không thích hợp cho lắm. Đương nhiên cũng không thể nổ súng rồi, hắn đâu phải kẻ điên.
Suy đi tính lại chỉ còn biện pháp thứ hai là ổn nhất, chỉ là trong lòng Lục Tân vẫn thấy hơi lo. Tuy lúc Trần Tinh nói những lời này với mình trông cô vô cùng nghiêm túc, thế nhưng mình lại bởi chút chuyện nhỏ nhặt trong công việc mà mặt dày đi làm phiền cấp trên xin đổi một công việc khác, vậy có phải không được hay cho lắm không…
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, hắn cũng chẳng tìm được cách nào hay hơn, đành phải mở điện thoại, ấn gọi dãy số duy nhất được lưu trong đó..
"Xảy ra chuyện gì?"
Điện thoại mới reo lên hai tiếng thì đã có người bắt máy. Giọng nói của Trần Tinh ở đầu dây bên kia cho thấy cô rất thanh tỉnh, cũng rất bình tĩnh, chỉ là không hiểu sao nghe có vẻ hơi khẩn trương.
"À thì, đại tá Trần, thật xin lỗi lại làm phiền cô rồi…”
Lục Tân cố gắng nói bằng giọng lịch sự nhất có thể: "Chuyện là bên phía ta… xảy ra chút vấn đề!"
"Vấn đề gì?"
Lục Tân nghe thấy một ít động tĩnh cực nhỏ, như kiểu vô số người bỗng đồng loạt dừng công việc trên tay lại, bầu không khí trở nên yên lặng đến cực độ.
Hắn cũng bị việc này làm cho khẩn trương lên, vội vàng hỏi: "Là như vầy, bởi vì mỗi ngày ta đều tan tầm đúng giờ, sau đó sẽ đi tuần tra mấy con đường…ta thật sự không có trốn việc về sớm, ta thật sự làm xong việc rồi mới đúng giờ đi về…không hiểu sao công ty bỗng nhiên lại muốn sa thải ta…”
Đầu dây bên kia yên tĩnh cực kỳ. Sau một hồi, giọng nói của Trần Tinh lại vang lên:
"Tuần tra?"
"Đúng vậy!"
Lục Tân nói:
"Chính là quan sát xem trên đường có cái loại quái vật tinh thần này hay không, phòng ngừa có chuyện gì xảy ra thì kịp thời giải quyết. Ta thật sự không có chiếm dụng thời gian làm việc, ngày nào hết giờ làm việc cũng mới đi tuần tra. Nhưng mà công ty vẫn quyết định sa thải ta, chủ nhiệm cũng muốn chuyển công việc này cho người khác…”
Giọng điệu của Trần Tinh không biết là trở nên thoải mái hơn hay bất đắc dĩ nữa, cô nói:
"Vì vậy mà ngươi gọi điện cho ta?"
Lục Tân trả lời một cách thận trọng:
"…. Đúng thế!"
Trần Tinh hình như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng cô chỉ từ tốn thở nhẹ một hơi, rồi nói: "Vậy ngươi chờ một lát!"
Nếu cô nói mình chờ một lát, hẳn là chuyện này có thể được giải quyết nhỉ?
Lục Tân đành kiên nhẫn đúng dưới lầu tiếp tục chờ đợi. Hắn vừa yên lặng hút thuốc, vừa chờ điện thoại vệ tinh reo lên lần nữa.
"Để ta biến bọn họ thành món đồ chơi đi?"
Chẳng biết từ lúc nào mà cô em gái đã xuất hiện ở bên cạnh hắn, hơn nữa còn đang nóng nảy bò tới bò lui xung quanh. Cơ thể cô vặn vẹo hơn cả bình thường, tóc thì rũ xuống, che khuất hơn một nửa mắt cô, nhưng điều đó càng làm cho phần mắt còn lại như sáng lóa hơn hẳn ngày thường. Cô có hơi phấn khích, mắt dán vào Lục Tân, miệng nói:
"Anh trai à, bọn họ dám bắt nạt ngươi, không phải chúng ta nên giết hết bọn họ cho rồi sao? Nhất định mẹ cũng rất vui lòng giúp ngươi một tay đó…Nói không chừng ngay cả cha cũng sẽ giúp đỡ ngươi nữa…”
“…"
Lúc này xung quanh có lác đác vài người đi lướt qua, Lục Tân đành phải làm bộ như không nhìn thấy em gái, cúi đầu ngắm nghía đôi chân của cô gái vừa đi ngang qua.
Lại đợi thêm chừng một phút, Lục Tân chợt thấy ở chỗ cửa thang lầu xuất hiện bóng dáng chủ nhiệm đang vội vàng đi xuống. Theo sau lưng hắn còn có hai bóng người, thoạt nhìn cũng rất hoảng hốt. Chủ nhiệm vừa lau mồ hôi, vừa gấp rút chạy xuống cầu thang, khi thấy Lục Tân đang đứng hút thuốc lá ở ven đường bèn vội vã chạy tới chào hỏi, còn nắm lấy tay Lục Tân, nói:
"y dà, nhóc Lục à, sao ngươi không nói sớm?"
Lục Tân không biết chủ nhiệm có ý gì, chỉ đành để mặc cho hắn nắm tay mình.
"Sao ngươi không nói sớm cho ta biết chuyện mình có quen biết với chủ quản Lưu của Khoa học kỹ thuật Bác Cổ ở chủ thành vậy?"
Lục Tân vẫn không biết phải trả lời thế nào, vì trên thực tế, hắn chẳng quen ai gọi là chủ quản Lưu cả.
Mà chủ nhiệm thấy Lục Tân im lặng không nói thì hình như có hơi chột dạ, bèn cười giả lả:
"Vừa nãy chủ quản Lưu mới gọi tới, nói rằng rất hài lòng với thái độ làm việc của ngươi, còn chuẩn bị giao hạng mục vận chuyển vật tư của bên họ cho chúng ta làm. Hơn nữa bên đó còn chỉ đích danh muốn ngươi phụ trách việc này, thế là chủ tịch mới gọi điện cho ta. Ngươi xem, chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm thôi. Ha ha ha, mau trở lại làm việc đi, tan làm ta mời ngươi đi ăn một bữa ngon…”
Lục Tân vẫn không biết phải nói gì, điều duy nhất hắn biết là mình giữ lại rồi.
Lúc này, hai thanh niên đi xuống theo chủ nhiệm cũng tiến lên trước hai bước. Một người trong số họ mặc một cái áo đính ngọc trai, trên mặt lộ vẻ không vui, người đó đúng là con gái của chủ nhiệm, Tiểu Tình. Bởi vì bình thường mắt để tuốt trên đầu, lúc nào cũng vênh mặt hất hàm sai bảo mọi người trong phòng làm việc nên bị mọi người ở sau lưng lén lút đặt cho biệt danh “công chúa Tiểu Tình”. Mà người còn lại chính là Lữ Thành hay quấn quít đòi hắn chỉ bảo đủ thứ chuyện.
Trên mặt Lữ Thành treo lên ý cười, hắn nắm tay Lục Tân, nói: "Anh Tiểu Lục, thực sự rất xin lỗi, ta không cố tình đoạt công việc của ngươi đâu…”
"Không sao, không có việc gì…”
Lục Tân vội vàng rút tay về, nói: "Ta hiểu, thói đời ngày nay, chẳng ai sống được dễ dàng cả!"
Lữ Thành không ngờ Lục Tân lại đại nhân đại lượng như vậy. Ánh mắt hắn sáng lên, hỏi: "Anh Tiểu Lục, ta có thể cùng ngươi làm hạng mục mới này không?”
Lục Tân liếc mắt nhìn hắn một cái. Từ biểu hiện của chủ nhiệm, có thể thấy hạng mục mới này hẳn là rất lớn, nếu mọi chuyện được hoàn thành tốt đẹp, chắc chắn tiền thưởng cũng sẽ cực nhiều. Vì thế hắn chém đinh chặt sắt trả lời:
"Không thể!"
Nụ cười của Lữ Thành lập tức cứng đơ lại, công chúa Tiểu Tình đứng bên cạnh hình như cũng muốn nổi xung lên, chỉ là bây giờ cô còn chưa điều tra rõ về Lục Tân, chỉ đành nén giận trừng hắn một cái chứ không nói gì.
Có thể móc nối quan hệ với người ở chủ thành, xem ra bối cảnh rất sâu…