Chương 207: Quẹo Trái
Điều tôn trọng duy nhất mà hắn đã làm với con đường này chỉ là đưa mắt nhìn về trước.
Hắn thậm chí còn không đặt hai tay lên vô lăng.
Ngay cả Lục Tân cũng không khỏi thở dài, việc quan sát những người thuộc hệ nhện sử dụng công cụ luôn mang lại một mỹ cảm khác thường…
Còn em gái hắn…
Hắn liếc nhìn gương chiếu hậu, sau khi chiếc xe ngoặt qua ngã rẽ ban nãy, em gái vừa bị văng ra ngoài đang giận dữ đuổi theo.
…
Với sự phát huy ở hiệu suất bình thường của Thằn Lằn, chiếc xe chỉ mất chưa đầy hai mươi phút đã đến thị trấn bị bỏ hoang đó.
Những tòa kiến trúc cao lớn bị cỏ dại bao phủ như những con quái thú khổng lồ, thỉnh thoảng lại xuất hiện những tòa nhà bị đổ vỡ.
Thoạt nhìn, nó tạo cho người ta cảm giác đổ nát, hoang mang và u ám.
Chiếc xe không chạy vào thị trấn, dừng lại trước một tòa nhà cao tầng về tổng thể vẫn còn nguyên vẹn ở bên rìa thị trấn.
Xe vừa dừng lại, Lục Tân không khỏi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, vẻ mặt của Thằn Lằn trở nên rất nghiêm túc, hắn đưa tay ra ngoài cửa kính xe, làm một động tác.
Trong thị trấn hoang phế không người xung quanh, có hai người với dáng vẻ như binh lính mặc đồ rằn ri đã sớm chạy ra.
Cả hai người đều cầm súng trên tay, một người trong số họ đang cầm một tập tài liệu vừa được in ra.
Họ đến bên cửa kính ô tô, làm một động tác chào rồi báo cáo một cách ngắn gọn súc tích:
“Theo mệnh lệnh của Bộ phòng vệ thành phố, chúng tôi xin chia sẻ tình báo với các ngươi.”
“Chúng tôi đến đây lúc bốn giờ sáng nay, lúc đó đã mất tin tức của hai đồng nghiệp. Sau khi tiền hành điều tra sơ bộ nơi này, chúng tôi có thể xác định đối phương đã từng ở lại trên tòa nhà cao tầng phía trước hơn nửa giờ.”
“Sau đó, trải qua quá trình điều tra quỹ đạo của lốp xe và tình trạng đường xá xung quanh tòa nhà cao tầng, chúng tôi xác định đối phương là một đội gồm bảy người với năm chiếc mô tô và một xe địa hình. Từ các dấu vết có thể thấy, chúng hẳn là đột ngột quyết định rời đi, và chúng đã chạy trốn về phía nam.”
“Chỉ có điều, tình trạng đường xá và địa hình xung quanh vô cùng phức tạp, hiện tại chúng tôi không thể phán đoán chính xác lộ trình của chúng. Chúng tôi vẫn chưa tìm thấy tung tích có liên quan đến hai đồng nghiệp đã mất tích.”
Trong lúc nói chuyện, họ đưa tài liệu cho đám người Lục Tân, trên đó không chỉ có phân tích sâu hơn về tình huống mà họ vừa mô tả, mà còn có thức ăn mà những người đó để lại ở trên lầu, cũng như một số ảnh chụp tàn thuốc lá, và những bằng chứng được lưu giữ…
“Chỉ dựa vào chút đồ này, e rằng không dễ tìm được người đâu…”
Thằn Lằn ngẫm nghĩ, rồi quay đầu nhìn về phía Lục Tân.
Dù hắn là đội phó đi cùng với Lục Tân để thực hiện nhiệm vụ lần theo dấu vết này, nhưng hắn thật sự không biết cụ thể phải làm thế nào.
Đương nhiên, có lẽ những người ở bên trên cũng không biết phải làm như thế nào.
Ngoài cửa sổ xe, một đặc công thuộc Bộ phòng vệ thành phố cũng cảm thấy hơi nghi hoặc.
Họ được biết sẽ có một đội theo dõi đặc biệt ra khỏi thành phố để gặp họ và yêu cầu họ dốc toàn lực để hỗ trợ.
Nhưng họ vẫn có chút không hiểu, hiện tại những việc cần điều tra họ đều đã điều tra xong, những manh mối mà đối phương để lại thực sự quá ít, cho dù muốn phán đoán lộ trình chạy trốn của chúng cũng không dễ dàng, mà nếu muốn lần theo dấu vết thì vùng hoang dã mênh mông thế này, phải lần theo thế nào đây?
…
Khi sự chú ý của những người xung quanh đều tập trung vào Lục Tân, hắn lại lặng lẽ liếc nhìn mẹ mình qua gương chiếu hậu.
“Quẹo trái.”
Mẹ Lục Tân tao nhã ngồi ở hàng ghế sau với nụ cười dịu dàng trên môi.
Bà nhỏ giọng chỉ đường, hình như có vẻ rất tự tin.
Trước cái nhìn nghi hoặc của Lục Tân trong gương chiếu hậu, nụ cười tinh tế trên gương mặt bà vẫn không thay đổi, bà khẽ giải thích:
“Nếu đã muốn đi thăm khách, sao có thể không biết khách ở nơi nào?”
Sau đó, nụ cười của bà trở nên càng quyến rũ hơn:
“Lúc đầu, một người trong chúng muốn gặp ngươi, ta cũng đã trông thấy hắn.”
Lúc này, Lục Tân mới yên tâm, hắn khẽ gật đầu, đặt tài liệu mà đội điều tra vừa đưa cho xuống, lấy ra một cuốn sổ nhỏ giấu trong túi áo ở ngực trái, từ từ lật đến một trang, tránh đi ánh nhìn của Thằn Lằn, lật đến trang có ghi chú chữ mẹ rồi viết lên đó:
“Có thể lần theo dấu vết của người đã từng nhìn thấy…?”
Sau đó, hắn cất lại cuốn sổ của mình, nói một cách bình tĩnh với Thằn Lằn:
“Quẹo trái.”
Ánh mắt của Thằn Lằn hơi kỳ quái.
Hắn cẩn thận liếc nhìn Lục Tân:
“Người anh em, ngươi biết về lần theo dấu vết và điều tra sao?”
“Ta không biết.”
Lục Tân thành thật trả lời, liếc nhìn gương chiếu hậu rồi nói nhỏ:
“Nhưng ta có người nhà giúp đỡ.”
Trên hàng ghế sau, khuôn mặt của mẹ Lục Tân từ từ lộ ra biểu cảm vui vẻ.