Chương 208: Truy Vết
Thằn Lằn không nói hai lời, lập tức lái xe chạy đi. Xe việt dã rú lên như mãnh thú, điên cuồng xông xáo vào con đường nhỏ bên tay trái, chạy thẳng một mạch.
Sắc mặt của những điều tra viên bị bỏ lại tại chỗ có hơi kỳ lạ. Trước đó họ đã tỉ mỉ điều tra hết mọi nơi xung quanh đây rồi, họ chắc chắn những người kia đã đi về phía nam; còn con đường nhỏ bên tay trái đi vòng qua khu thành thị bị bỏ hoang kia, họ thật sự chẳng tìm được chút dấu vết gì ở đó cả. Họ cũng không biết vì sao hai vị đội trưởng này lại muốn chạy về phía đó.
Sau khi suy nghĩ đủ kiểu mà vẫn rối như tơ vò, trong lòng họ không khỏi…nảy sinh lòng kính nể rồi nhỏ giọng nói với nhau: "Có lẽ đây chính là phong cách của cao thủ, chúng ta có nhìn cũng không hiểu."
…
"Lúc này rẽ về phía nam."
Dưới sự khống chế của Thằn Lằn, chiếc xe điên cuồng tăng tốc, chạy bon bon trên con đường gập ghềnh.
Khi chạy tới mỗi một ngã rẽ quan trọng, mẹ sẽ dịu dàng chỉ hướng cho họ. Còn Lục Tân cũng chẳng lo lắng gì nhiều, cứ thế nói thẳng cho Thằn Lằn biết.
Cảnh tượng này khiến Thằn Lằn cảm thấy hết sức kinh ngạc. Thỉnh thoảng, hắn lại dùng một tay lái xe, tay kia thì trải bản đồ ra nhìn.
Đây là bản đồ mới nhất về tình hình giao thông và địa hình đại khái của khu vực xung quanh thành phố Thanh Cảng những năm gần đây. Phía trên có chú thích những nơi trong phạm vi một nghìn dặm mà mọi người quần cư tụ tập hoặc những chỗ nguy hiểm. Tình hình giao thông ở khu vực cũng được đánh dấu bằng những màu khác nhau, một số đoạn đường không đi được, hoặc giữa đường có chướng ngại vật chắn ngang đều được dùng mực đỏ đánh dấu rõ ràng.
Chỗ nào bị đánh dấu chéo nhỏ nhỏ chứng tỏ xe cộ không thể chạy qua chỗ đó. Con đường được nối bằng nét đứt có nghĩa tình hình giao thông ở đây không tốt, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chạy được.
Chỉ từ một tấm bản đồ nho nhỏ là đã có thể thu thập được rất nhiều tin tình báo cực kỳ giá trị, tiếc là Lục Tân xem không hiểu. Nhưng cũng may là mẹ hắn có năng lực xác định phương hướng của kẻ địch. Có phương hướng rõ ràng, cộng thêm năng lực phán đoán tình hình giao thông và kỹ thuật lái xe của Thằn Lằn, vậy là họ có thể tìm ra được tuyến đường tốt nhất.
….
"Đám người này chạy giỏi đấy…”
Sau hơn hai giờ lái xe chạy như điên, Thằn Lằn lật bản đồ, khẽ lẩm bẩm một câu. Lục Tân gật đầu đồng ý. Từ sau khi ra khỏi thành phố, họ chưa từng lãng phí dù chỉ một giây, cắm đầu đuổi theo đám người kia. Hắn tin chắc rằng phương hướng mà mẹ chỉ là chính xác, không hề sai, có thể nói họ đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Tuy giao thông có chỗ tốt, có chỗ không ổn, nhưng dưới tài lái xe của Thằn Lằn, tốc độ của họ vẫn luôn duy trì ở mức 100 km/h.
Tính tới thời điểm hiện tại, hai người đã lái xe hơn hai tiếng, tức là họ đã cách thành phố Thanh Cảng tầm hai trăm đến ba trăm cây số rồi.
Cho dù tính đường chim bay thì rất có thể cũng đã hơn một trăm cây số.
Tình hình như vậy chứng tỏ rằng sau khi đắc thủ ở Thanh Cảng, đối phương đã lập tức cao bay xa chạy, thậm chí không thèm dừng lại, nghỉ ngơi giữa đường. Có thể thấy rằng đối phương là người cực kỳ cẩn thận.
"Nhưng ít nhất có thể chứng minh, đối phương không phải đoàn kỵ sĩ cạnh khu vực của chúng ta."
Thằn Lằn cũng lải nhải phân tích:
"Bên ngoài thành phố Cao Tường vẫn tồn tại những đoàn kỵ sĩ khác. Nói là đoàn kỵ sĩ, nhưng thật ra chính là một đám cướp; lái vài con xe cà tàng, cướp được mấy cây súng cùi bắp là bày đặt tung hoàng cướp bóc khắp nơi. Đối tượng mà họ nhắm tới thường là những căn cứ nhỏ có ít dân cư sinh sống, hoặc là những đội vận chuyển ở kế đó, rất ít người dám trực tiếp tấn công vào thành phố Cao Tường. Hiện tại sức ảnh hưởng của Thanh Cảng chúng ta ngày càng lớn. Theo đó, rất nhiều đoàn kỵ sĩ rửa tay gác kiếm, chuyển sang chính đạo, bắt đầu nhận một vài nhiệm vụ hộ tống các đoàn xe vận tải trong thành phố, hoặc một ít nhiệm vụ tầm đồ hoang. Đương nhiên, nếu ngẫu nhiên gặp được cơ hội thì họ vẫn sẽ đánh cướp một lần, coi như nghề tay trái."
Thằn Lằn nói bằng giọng khẳng định: "Căn cứ và phạm vi hoạt động của những đoàn kỵ sĩ xung quanh thành phố Thanh Cảng cơ bản đều nằm trong sự khống chế của chúng ta. Mà bây giờ, đám người chúng ta đang đuổi theo đây vẫn luôn chạy thẳng một mạch không ngừng nghỉ ra phía ngoài thành phố, chứng tỏ rằng trụ sở của chúng không ở trong khu vực quanh đây. Ta nghi rằng có thể có thế lực khác ở thành phố Cao Tường đã chuyên môn thuê họ tới thành phố Thanh Cảng của chúng ta để gây chuyện…”
Lục Tân khẽ gật đầu. Theo hiểu biết của hắn thì kẻ cầm đầu đoàn kỵ sĩ này chính là Tần Nhiên. Nhân số của họ không nhiều, chỉ tầm khoảng “bảy người”, nhưng năng lực của chúng lại rất mạnh, trong đó thậm chí có tận ba dị biến giả. Hơn nữa chúng còn có khả năng gây ra một đợt hỗn loạn lớn trong thành phố, còn chĩa mũi dùi về phía đoàn xe của hắn và Trần Tinh, tập kích họ bằng sáu cây súng máy đã được biến đổi, vậy mục đích của đám người này tới đây chắc chắn là để đoạt lấy bức tranh kia. Về phần chúng đến từ đâu, tại sao lại muốn cướp lấy bức tranh; vì tìm được bức tranh này mà đã âm thầm điều tra từ bao giờ…hết thảy mọi chuyện họ đều không biết.
Nhưng hắn cũng không cần biết. Bởi vì việc điều tra những thứ này là trách nhiệm của đám Trần Tinh, còn nhiệm vụ lần này của hắn chính là bắt chúng trở về.