Chương 246: Mùi Thịt
“Là căn nhà nào?”
Lục Tân cảm thấy hòm hòm rồi, vội hỏi.
“Ta cũng không nhìn rõ lắm, lúc đó chỉ chú ý ngắm những ruộng hoa xinh đẹp kia…”
Mẹ Lục Tân khẽ cau mày, như có chút nghi hoặc, bà ấy khẽ giơ tay lên chỉ:
“Hình như là đằng kia thì phải?”
Lục Tân nhìn theo hướng tay bà ấy chỉ, thấy vị trí góc đông nam của thị trấn. Đó là một khu vực tương đối khuất sau.
“Chúng ta qua bên đó xem thử đi!”
Lục Tân nới lỏng chiếc túi trên vai, xoay người bước về phía đó.
Phía sau hắn, ngày càng có nhiều người tụ tập trong bóng tối, trên tay họ là đủ loại vũ khí, dọc theo bức tường đi theo hắn.
Lục Tân liếc nhìn em gái với vẻ kỳ lạ.
Lần này gặp phải nhiều người có ác ý như vậy, em gái lại không làm ầm ĩ lên để đòi đồ chơi.
Em gái dường như biết được suy nghĩ của Lục Tân, con bé bĩu môi, nói với vẻ ta đây không thèm vào:
“Bọn chúng đã là đồ chơi rồi…Ta không thèm những món đồ mà người khác đã từng chơi!”
Lục Tân, mẹ và em gái hắn cùng đi về phía trước.
Họ băng qua những dãy nhà san sát nhau, đi về hướng mẹ Lục Tân vừa chỉ.
Phía sau, ngày càng có nhiều người lặng lẽ đi theo mấy người Lục Tân, họ đã tập hợp lại thành một đám đông rất lớn.
Mỗi khi Lục Tân xoay người lại, đám đông đó cũng lập tức dừng lại, ánh mắt họ trong bóng tối sáng rực liếc nhìn hắn.
Trong những căn nhà dọc hai bên đường cũng xuất hiện vài tiếng động nhỏ.
Bên trong cửa sổ màu đen, có thể cảm nhận được ánh mắt cảnh giác của những người đi theo họ suốt dọc đường.
Em gái thỉnh thoảng xoay người lại, hung dữ nhe răng về phía những cánh cửa sổ màu đen kia, nhưng mẹ Lục Tân chỉ thờ ơ chậm rãi bước về phía trước. Dường như bà rất thích khi bị những ánh mắt kia nhìn, điều này khiến bà ấy có cảm giác giống như đang đi catwalk.
Mặc dù cư dân của thị trấn nhỏ này chỉ đang nhìn chằm chằm một mình Lục Tân.
“Thật may có mẹ và em gái đi cùng mình…”
Lục Tân thầm nghĩ.
Nếu không, một mình đi vào một thị trấn yên tĩnh và quỷ dị như vậy, hắn sẽ cảm thấy rất kinh khủng.
Cứ như thể đối mặt với một nhóm người không bình thường, bản thân trái lại trở thành một kẻ lập dị không giống ai.
Nhưng có người nhà đi cùng, cảm giác đã hoàn toàn khác.
Trong ánh nhìn chăm chú của cư dân nơi đây, đám Lục Tân đã lặng lẽ và bình an đến nơi.
Mẹ Lục Tân đại khái nhớ rằng vừa rồi ở đây có ánh đèn, nhưng khi Lục Tân vào thị trấn, đèn đã tắt.
Thoạt nhìn, nhà cửa ở đây cũng tương tự như những nơi khác, yên tĩnh và tối tăm.
Đây là mấy căn nhà nối liền nhau, so với những căn nhà được xây dựng dày đặc khác thì những căn nhà này nổi bật hơn một chút vì nằm ở rìa.
“Ta chỉ nhớ đại khái là ở vị trí này, nhưng cụ thể là căn nào thì ta thật sự không nhớ!”
Mẹ Lục Tân nói tựa như hơi tự trách, đồng thời lấy từ trong túi ra một chiếc kéo, ở sau lưng Lục Tân khẽ cắt gì đó.
“Tách tách…”
Tiếng kéo cắt vang lên giòn giã.
Lục Tân cảm thấy hình như mẹ vừa cắt đứt thứ gì đó, nhưng ở thị trấn nhỏ dưới ánh trăng đỏ này, hắn thật sự không nhìn rõ.
Lục Tân tin mọi chuyện mẹ hắn làm đều có lý do của riêng mình, nên quan tâm tới nữa.
Hắn tỉ mỉ quan sát, tự hỏi không biết có phải Tần Nhiên đang ở trong một trong những căn nhà này không?
Một lúc sau, hắn hơi chun mũi rồi đột nhiên hỏi:
“Các ngươi có ngửi thấy mùi gì không?”
Cả mẹ và em gái đều nhìn hắn với vẻ hơi tò mò.
Lục Tân nói:
“Là mùi thịt.”
Khi nói câu này, Lục Tân cũng nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp Tần Nhiên ở thành phố vệ tinh số hai. Khi đó Tần Nhiên đang ăn bánh màn thầu và sủi cảo, còn có cả dưa chua. Tần Nhiên ăn rất cẩn thận và ngấu nghiến, như không bao giờ biết no.
Không có mùi gì kỳ lạ ở thị trấn này, chỉ ngửi thấy có hương hoa thoang thoảng từ những cánh đồng hoa.
Chỉ khi đến gần dãy nhà này, Lục Tân mới ngửi thấy mùi thịt rõ ràng như vậy.
Vì vậy, hắn đã thầm xác định điều gì đó.
“Vậy chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”
Mẹ mỉm cười liếc nhìn Lục Tân, không biết bà ấy đang kiểm tra hắn hay muốn nhìn dáng vẻ buồn phiền của hắn.
“Muốn biết chúng ở đâu, chỉ cần đẩy cửa ra nhìn là được.”
Lục Tân liếc nhìn những dãy nhà này, so với việc đẩy cửa tất cả nhà trong thị trấn, việc chỉ cần đẩy cửa vài căn nhà này rõ ràng dễ dàng hơn nhiều.
Nụ cười trên khuôn mặt mẹ càng sâu.
Lục Tân tiếp tục nói:
“Nhưng ta cảm thấy nếu đẩy cửa ra và tìm thấy bọn chúng ngay thì không sao, nhưng nếu không tìm thấy thì lập tức sẽ xảy ra chuyện không hay. Vậy những người trốn trong nhà có thể lợi dụng lúc xảy ra hỗn loạn mà bỏ trốn mất.”
Mẹ Lục Tân khẽ gật đầu, nhìn về phía cách đó không xa:
“Không chỉ có vậy thôi đâu…”