Mặt Trăng Đỏ

Chương 247: Rất, Thú Vị

Chương 247: Rất, Thú Vị


Lục Tân đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy cư dân của thị trấn đi theo mình đã rất đông. Họ tụ tập trong bóng tối thành một đám người đông nghịt, trong tay họ cầm đủ các loại dụng cụ, vừa nôn nóng vừa cấp bách nhìn Lục Tân. Dù bây giờ họ chưa lao về phía Lục Tân, nhưng không ai biết khi nào thì họ không thể kiềm chế được nữa.
“Anh trai, ta vừa phát hiện ra một bí mật…”
Giọng em gái vang lên đầy bí ẩn bên tai Lục Tân.
Lục Tân hơi ngẩng đầu lên nhìn con bé.
Hắn chỉ thấy ánh mắt của em gái vừa phấn khích vừa bí hiểm, đôi mắt khẽ lóe lên:
“Nơi này có một thứ rất thú vị…”
Con bé ra hiệu bằng bàn tay nhỏ bé của mình và nhấn mạnh từ “rất”:
“RẤT, thú vị!”
Lục Tân và mẹ nghe xong, cả hai đều nhìn em gái với vẻ mặt giống như đang nhìn một kẻ ngốc:
“Ta phát hiện ra từ lâu rồi…”
Trực tiếp đẩy cửa cũng không được, cứ chờ đợi mãi như vậy cũng không xong…
Lục Tân im lặng.
“Chú ơi…”
Lúc này, một giọng nói lanh lảnh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Tân.
Hắn chỉ thấy trong đám người đang tụ tập cách đó không xa, đột nhiên có một cậu bé chừng tám chín tuổi chui tọt ra, loạng choạng chạy đến trước mặt Lục Tân rồi vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra:
“Chú ăn táo đi…”
Lục Tân thấy bàn tay nhỏ bé của cậu bé đang cầm mấy quả táo màu đỏ.
Cậu bé này thoạt nhìn rất đáng yêu, chỉ là hình như vẫn chưa rửa mặt, khuôn mặt nhỏ của cậu trông lem luốc.
Cậu bé cũng khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười của cậu có vẻ sinh động hơn so với những người khác.
Lục Tân nhìn cậu bé tốt bụng này rồi từ từ mỉm cười.
Sau đó hắn ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn cậu bé này, thấp giọng:
“Ngươi rất không lễ phép, ngươi gọi ai là chú đấy?”
Vẻ mặt của cậu bé bỗng trở nên hơi đơ ra.
Không chỉ có Lục Tân ngồi xổm trước mặt cậu bé, bật cười, phía sau Lục Tân, mẹ và em gái hắn cũng nhìn cậu bé rồi bật cười.
Sau đó giọng nói của cậu bé vô thức trở nên hơi nhút nhát:
“Anh... Anh trai?”
Nụ cười trên mặt Lục Tân càng thêm chân thành, hắn nhận lấy táo từ trong tay cậu bé, sờ sờ đầu cậu.
“Ngoan quá…”
Cậu bé khẽ run lên, thoắt một cái đã chạy trở lại đám đông rồi biến mất tăm.
“Bọn chúng thực sự đang ở đây, hơn nữa ta cũng đã nghĩ ra nên làm thế nào rồi.”
Lục Tân đứng dậy, mỉm cười nhìn mẹ và em gái.
Lục Tân vừa nói vừa đi một vòng quanh các căn nhà, phía sau các căn nhà có một ngọt đồi trồng rất nhiều cây thông và cây bách:
“Những cây thông và cây bách đó rất dễ bắt lửa, chúng ta hãy nhặt một ít mang về đây, đặt chúng bên cạnh những căn nhà này, đốt lên. Làm như vậy, chúng ta không cần phải đẩy cửa, người bên trong sẽ tự đi ra ngoài…”
Em gái nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên, vỗ bàn tay nhỏ bé rồi reo lên:
“Anh trai giỏi quá…”
Một nụ cười dịu dàng hiện ra trên khuôn mặt của mẹ Lục Tân.
Lục Tân đưa mấy quả táo cho em gái, quyết định đi lên đồi nhặt một số cành khô của cây thông và cây bách.
“Ngươi sẽ không thực sự làm như vậy đấy chứ?”
Lúc này, một giọng nói có phần bất lực đột ngột vang lên.
Sau đó, căn nhà ngay bên cạnh Lục Tân, cửa mở toang, một người đàn ông mặc đồ rằn ri bước ra.
Người đàn ông này thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, trên thắt lưng có đeo một cái bao đựng súng, đầu đội một chiếc mũ nồi màu đỏ, làn da hơi thô và đen nhẻm. Đó là màu da đặc biệt chỉ có ở những người đã lăn lộn trong một thời gian dài ở vùng hoang dã, bên mắt trái của hắn có một vết sẹo, dáng người của hắn rất cường tráng, tay phải trống không, tay trái đang cầm một trái bắp nướng đang ăn dở, hắn tựa người vào khung cửa, nhìn Lục Tân rồi gượng cười.
Tần Nhiên.
Lục Tân nhìn thật kỹ khuôn mặt của hắn, thật sự là Tần Nhiên.
Hắn giống hệt với Tần Nhiên mà Lục Tân đã gặp ở công ty vận tải Tứ Phương, ngay cả biểu cảm cũng y hệt.
Hơn nữa, Lục Tân rất chắc chắn, Tần Nhiên này chính là người đã phục kích hắn và Trần Tinh rồi cướp mất bức họa.
Tìm thấy rồi.
Lục Tân chậm rãi đặt chiếc túi trên tay xuống, vẻ mặt hắn đã trở nên nghiêm túc.
Hắn nhìn mẹ mình, thấy bà ấy đang cười, dáng vẻ trở nên hơi mơ hồ, như có vô số cái bóng chồng lên nhau. Sau đó ở mỗi một ngã tư, mỗi một góc chết xung quanh đó đều là bóng dáng thanh lịch của bà ấy.
Hắn nhìn về phía em gái, con bé đang chạy tới với vẻ phấn khích, nó vươn bàn tay nhỏ bé ra, nắm lấy lòng bàn tay hắn.
Con bé vẫn đang ăn táo trong miệng, nó nhai nhóp nhép.
Thân hình nhỏ nhắn của nó khẽ cong lên, dưới mái tóc đen xõa xuống trước mặt là đôi mắt đã trở nên sáng ngời vì phấn khích.
Lúc này, Lục Tân mới thật sự thả lỏng, hắn mỉm cười nhìn Tần Nhiên rồi cất giọng:
“Ta đã tìm ngươi rất nhiều ngày rồi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất