Chương 250: Tự Sát
Cho đến nay, Viện nghiên cứu thành phố Thanh Cảng vẫn chưa thể đưa ra lời giải đáp chính xác về sự cố đó, nhưng nhìn từ bề nổi của sự việc là Thôi Vượng đã giết Tần Nhiên, sau đó hắn trở thành Tần Nhiên, và sau đó nữa, vô số người đã tìm hắn để trả thù…
Kết quả cuối cùng của cuộc điều tra là có một nguồn ô nhiễm đã được tìm thấy dưới đáy hồ.
Hơn nữa, lúc đó nguồn ô nhiễm đó đã khiến tám người bị ô nhiễm…
Tất cả bắt đầu từ việc giết Tần Nhiên.
Vì vậy, khi ý thức được vấn đề này, Lục Tân lập tức đặt trái tim của Tần Nhiên trở lại trong lồng ngực của hắn.
Chỉ tiếc, đã vô ích.
Các mạch máu bên cạnh trái tim đều đã bị giật đứt, một cái lỗ to bằng nắm tay xuất hiện trên xương sườn, máu tươi đang không ngừng tuôn ra từ bên trong.
Sắc mặt Tần Nhiên nhanh chóng tái nhợt, trông hắn không còn chút sức sống nào.
Chỉ có nụ cười trước khi chết là vẫn thường trực trên khuôn mặt Tần Nhiên, nó trở nên cứng đơ.
Đôi mắt của hắn vẫn hơi mở, nhìn thẳng vào Lục Tân.
Cảm giác bị hắn nhìn chằm chằm như vậy khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Tần Nhiên đã chết rồi, điều gì sẽ xảy ra?”
Lúc cúi đầu nhìn Tần Nhiên đã chết, Lục Tân bỗng nghĩ đến điều này.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Lục Tân đột nhiên nhận ra điều gì đó, thân hình hắn căng lên, lập tức lùi ra sau ba bốn mét.
Trong tầm nhìn của Lục Tân, cơ thể đã chết của Tần Nhiên bắt đầu xuất hiện sự thay đổi, một cái cây đã mọc ra từ cơ thể hắn.
Thoạt nhìn trông nó giống hệt như một cái cây bình thường, bộ rễ cắm sâu trong cơ thể của Tần Nhiên, sau đó thân cây mọc ra, tiếp tục phát triển lên trên, cuối cùng mọc ra một sợi dây leo, chỉ có điều sợi dây leo đó vẫn còn sống, giống như một con rắn.
“Vù…”
Sau khi sợi dây leo đó mọc ra, nó đột nhiên bay về phía Lục Tân, phần ngọn nứt ra và bên trong mọc đầy răng nanh.
Tốc độ của sợi dây leo này cực nhanh, nhanh gần như một viên đạn.
Nhưng với sự giúp đỡ của em gái, phản ứng của Lục Tân nhanh hơn sợi dây leo, hắn khẽ quay đầu liền tránh được.
Chỉ là, sợi dây leo này như thể không chút do dự, vươn về phía trước, phía sau Lục Tân chừng hai mươi mét là đám đông cư dân của thị trấn đang cầm đủ loại vũ khí khác nhau, họ đang ẩn nấp trong bóng tối, len lén nhìn Lục Tân.
Dây leo trực tiếp quấn lấy thân thể của một cư dân đứng phía trước.
Lục Tân nhận ra có điều gì đó không đúng, vội giơ tay tóm lấy, trong chớp mắt đã xé sợi dây leo đó thành hai đoạn.
Nhưng cư dân của thị trấn nhỏ đó vẫn nhanh chóng bị dây leo quấn chặt lấy.
Hắn vốn có chút đờ đẫn, nhưng khuôn mặt vẫn thường trực một nụ cười, vẻ mặt hắn bắt đầu thay đổi, hai mắt đảo ngược lên trên, lộ ra tròng trắng rất lớn, nhãn cầu dường như đảo quanh một vòng trong hốc mắt, con ngươi một lần nữa lộ ra.
Chỉ có điều, lúc này, con ngươi đó đang nhìn chằm chằm Lục Tân.
“Trương Tứ Hỏa, ngươi dám hại ta…”
Miệng hắn lầm bà lầm bầm, nói ra một câu mơ hồ.
Ánh mắt hắn đầy thù hận, miệng hắn gọi một cái tên khác của Tần Nhiên, nhưng mắt hắn lại đang nhìn Lục Tân.
Hắn vừa hét vừa vung chiếc liềm trong tay và lao về phía Lục Tân.
Trong mắt hắn, Lục Tân như đã trở thành Tần Nhiên.
Thấy thân hình đang lảo đảo của hắn, Lục Tân cũng không giết hắn, chỉ hơi nghiêng người sang một bên, lùi ra phía sau hai bước.
Lúc này, tất cả những chi tiết liên quan đến nguồn ô nhiễm đặc biệt số 041 nhanh chóng vụt lên trong đầu Lục Tân. Khi đó Thôi Vương đã trở thành Tần Nhiên, cũng gặp phải chuyện như thế này, có người tìm hắn trả thù, hắn giết một người, sẽ có hai người khác tìm đến, cứ như vậy tăng lên không ngừng…
Vì vậy, Lục Tân biết lúc này không thể giết “người báo thù”.
Tuy nhiên, trước khi Lục Tân nghĩ ra giải pháp cho vấn đề này, “người báo thù” đã dừng hết mọi động tác.
Hắn giống như bị Lục Tân dọa sợ, chỉ tiến về phía trước được hai bước đã dừng lại.
Hắn nhìn chằm chằm Lục Tân bằng ánh mắt đầy hận thù, hắn giơ lưỡi liềm lên rồi tự cứa vào cổ họng mình.
“Trương Tứ Hỏa, ta nhất định phải giết ngươi…”
Bởi vì phần cổ họng xuất hiện một vết cắt, giọng nói phát ra có vẻ hơi kỳ lạ, tạo cảm giác kinh khủng khác thường:
“Cho dù có chết, ta cũng nhất định phải giết ngươi…”
“Tự hủy…”
Nhìn cảnh tượng này, Lục Tân đột nhiên lại nhớ tới một chuyện.
Theo lời kể của Thôi Vượng đã trở thành “Tần Nhiên” khi đó, sau khi số người tìm hắn để báo thù đã lên tới bốn người, hắn không còn dám ra tay giết người nữa mà chỉ nhốt họ lại. Tuy nhiên, sau khi bốn người báo thù xác định họ không còn hy vọng có thể báo thù, họ lập tức quay sang tấn công nhau, thậm chí còn nuốt chửng đối phương, hoàn thành các bước “báo thù” và “bị giết”, đồng thời bắt đầu bước tiếp theo.
Lẽ nào đối phương cảm thấy không thể giết được Lục Tân nên tự sát để hoàn thành bước này?