Chương 251: Khó Giải
Đang lúc suy nghĩ như vậy, Lục Tân nhìn thấy cái cây mọc ra từ trên người Tần Nhiên đã tiếp tục mọc ra một sợi dây leo thứ hai, sau đó hai sợi dây leo nhanh chóng vươn về phía trước, giống hệt như hai con rắn song song lắc lư, lần nữa lại lao về phía những cư dân đó.
Nhưng lần này, Lục Tân không để cho chúng tiếp xúc với cư dân trong thị trấn nhỏ nữa, vươn tay ra cắt đứt chúng.
Nhưng sợi dây leo sau khi bị cắt đứt, như thể có sự sống của riêng mình, tiếp tục bay đi, quấn lấy hai cư dân trong số đó.
Họ lập tức hét lên những câu nói báo thù, gắt gao nhìn Lục Tân rồi quay sang tấn công lẫn nhau.
Trái tim Lục Tân khẽ chùng xuống.
Những sợi dây leo này cho dù đã bị chặt đứt nhưng vẫn có sức sống nhất định.
Với phạm vi rộng như vậy, đủ để chúng có thể bắt lấy hoặc gây ô nhiễm cho một số người.
Phương thức ô nhiễm này thật sự không giống như có thể được cắt bỏ bằng các biện pháp vật lý.
Cách duy nhất là dọn sạch khu vực xung quanh trước, khiến hắn không có mục tiêu để có thể gây ô nhiễm.
Nhưng mấu chốt là bây giờ có một số lượng lớn cư dân của thị trấn đang tụ tập ở xung quanh.
Vấn đề then chốt là, họ như không hề biết sợ hãi, dù nhìn thấy những trận chiến khốc liệt như vậy xung quanh họ, dù nhìn thấy có ba người trong số họ đã trở nên khác thường, thậm chí là tự sát bởi sự cố này, nhưng họ vẫn ngốc nghếch đứng yên tại chỗ, hơn nữa họ như đang mơ hồ thu nhỏ vòng vây lại…
“Những cư dân này đều thật ngốc …”
Nghĩ vậy, Lục Tân cùng lúc nhớ đến nguyên tắc thứ hai trong ba nguyên tắc chính liên quan đến việc chiến đấu với dị biến giả trong các tài liệu:
Khâu then chốt để quyết định thắng bại không phải là chiến đấu, mà là sự chuẩn bị cho trận chiến.
Tần Nhiên lựa chọn trốn ở thị trấn nhỏ này, phải chăng là bởi vì cư dân ở thị trấn nhỏ này có đặc điểm này sao?
Trong lúc Lục Tân đang suy nghĩ, tổng cộng đã có bốn cái xúc tu mọc ra.
“Cái cây” mọc từ trên người Tần Nhiên lúc này đang lớn lên trông thấy. Ban đầu chỉ cao chừng một mét, lúc này đã lớn gấp bốn lần, bề mặt cây có màu sắc giống như máu thịt sau khi bị lột da, còn bề mặt của những sợi dây leo đang vươn khắp xung quanh có màu đỏ tươi như vảy rắn, mọc dài ra tứ phía, xung quanh có vô số xúc tu đang bay lượn.
Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập khoang mũi như có vô số tiếng gào thét hoặc tiếng khóc, tiếng hét giận dữ hoặc tiếng cười lớn the thé vang vọng trong những căn nhà dày đặc ở xung quanh.
Những xúc tu tinh thần tinh mịn và tán loạn đã bao trùm khu vực hàng chục mét xung quanh.
Ánh trăng đỏ từ trên đỉnh đầu rủ xuống, không khí giống như đã hóa thành những gợn nước, không ngừng run rẩy.
“Xoảng…”
Ngay khi cái cây quái dị trên người Tần Nhiên đang phát triển với tốc độ điên cuồng, phạm vi bao phủ của nó càng lúc càng rộng thì có tiếng cửa sổ bị đập vỡ truyền đến từ phía sau dãy nhà.
Sau đó, có ánh đèn rực rỡ sáng lên, bốn chiếc mô tô phóng nhanh về phía sườn đồi phía sau.
Chúng hẳn là đồng bọn của Tần Nhiên, khi thấy mọi chuyện trở nên không ổn đã lập tức lái xe rời khỏi thị trấn.
Thân thể Lục Tân trở nên vặn vẹo, lao đến chỗ đám cư dân trong thị trấn nhỏ, nhấc họ lên rồi ném vào trong những căn nhà, cư dân đã không biết tránh đi, hắn đành phải giúp họ tránh đi, thấy bóng những chiếc mô tô rời đi, hắn cũng nhất thời không có thời gian để đuổi theo.
Trong khi thân thể đang hành động, hắn lấy ra một khẩu súng bắn đạn tín hiệu từ trong túi, bắn nó lên không trung về hướng bọn người đã tháo chạy.
Đạn tín hiệu sáng rực cả một vùng trên không trung, cũng chiếu sáng cả thị trấn nhỏ.
Lục Tân biết Thằn Lằn sẽ thấy đạn tín hiệu, sau đó sẽ chặn những người này lại, còn Lục Tân phải lo đối phó với Tần Nhiên.
“Phải làm thế nào mới có thể chấm dứt quá trình này?”
Cùng lúc đạn tín hiệu được bắn ra, Lục Tân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía vị trí thi thể của “Tần Nhiên”.
Thân hình của Lục Tân đã hơi căng lên, chuẩn bị lao ra, trực tiếp xé nát thi thể đó thành từng mảnh.
Nhưng mẹ Lục Tân đứng cách đó không xa lại khẽ lắc đầu:
“Bây giờ xé nát sẽ giúp hắn lan rộng hơn thôi…”
Lục Tân híp mắt lại, kéo em gái đang phấn khích muốn xông qua chỗ Tần Nhiên.
Hắn hiểu ý của mẹ, dù quái vật tinh thần có đặc tính là sống, nhưng suy cho cùng, chúng không phải là sinh vật sống, bản chất của chúng là một nguồn ô nhiễm. Do đó, khi chất lượng, hay nói cách khác là cường độ tinh thần của chúng tương đối thấp, chúng có thể dễ dàng bị xé nhỏ.
Sau khi bị xé nhỏ, chúng sẽ mất đi đặc tính sống, những phần bị xé nát cũng sẽ trực tiếp tan biến.
Nhưng khi chất lượng của nó đạt đến một mức độ nhất định, dù có xé nát cũng không thể tiêu diệt được nó, chỉ khiến nó biến thành hai nguồn ô nhiễm.
Đến lúc đó, nói không chừng tốc độ ô nhiễm của Tần Nhiên có thể sẽ tăng gấp đôi.