Chương 275: Tiền Thù Lao
Một nhân viên khác bước đến còng tay và xiềng chân kẻ đã bị Thằn Lằn bắt sống một lần nữa, hỏi Lục Tân và Thằn Lằn có để sót thứ gì trên xe không, rồi mới lái con quái thú bọc thép rời đi.
Hai người Lục Tân và Thằn Lằn lập tức cảm thấy như đã trút được mọi áp lực.
Khi ngồi trên xe jeep, họ liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhõm.
“Đan Binh tiên sinh, Thằn Lằn tiên sinh, các ngươi muốn đi đâu?”
Người đang lái xe vẫn là người tài xế với cái đầu trọc và vẻ mặt thờ ơ đó.
Chỉ có điều, bây giờ họ có cảm giác giọng điệu của hắn dường như có vẻ tôn trọng hơn trước.
“Đại Dương Xanh…”
Thằn Lằn lập tức cao giọng hét lên:
“Chuyến đi này làm ta sợ chết khiếp, ta cần được thả lỏng…”
Lục Tân lập tức hơi ngạc nhiên liếc nhìn Thằn Lằn.
Thằn Lằn khẽ câm nín, cười rạng rỡ rồi xúi giục:
“Lục ca, ngươi không đi sao? Chuyến đi này áp lực lớn như vậy, nếu không được thư giãn, sau này nếu mất kiểm soát thì phải làm thế nào? Ngươi yên tâm đi, chuyến đi này may mà có ngươi quan tâm giúp đỡ ta, chi phí cho tối nay cứ để ta lo…”
Sắc mặt Lục Tân lập tức thay đổi, hắn thấy rất cảm động.
…
Bốn mươi phút sau, xe dừng lại trước một tòa nhà cũ.
Lục Tân xuống xe rồi nói với tài xế:
“Cảm ơn!”
Nghĩ đến tốc độ mà Thằn Lằn lao vào Đại Dương Xanh, trên mặt Lục Tân cũng nở một nụ cười.
Có thể nhìn ra, Thằn Lằn thật sự rất thích chỗ này.
Tuy nhiên, sau khi thực hiện một nhiệm vụ căng thẳng và nguy hiểm như vậy, nếu có một sở thích như vậy để khiến bản thân thả lỏng thì thật sự cũng rất tốt, suy cho cùng, hồi tưởng lại những trận chiến và những bí ẩn khác nhau mà họ đã trải qua kể từ lúc ra khỏi thành phố bốn ngày trước cho đến hôm nay trở về…Hắn cũng không khỏi run rẩy, thầm nghĩ:
“Thật nguy hiểm!”
Đáng tiếc, suy cho cùng, hắn không giống với Thằn Lằn, phương pháp giải tỏa áp lực cũng không giống nhau.
Thằn Lằn có thể giải tỏa áp lực bằng cách đó, nhưng Lục Tân thì không.
Đây cũng không phải là vấn đề ai sẽ là người chi tiền, bất kể là ai chi tiền, Lục Tân đều cảm thấy đau lòng…
Trước tiên cứ lên lầu và ăn tối với người nhà cái đã.
Trong mấy năm gần đây, đây là lần xa gia đình lâu nhất của hắn.
Dù biểu hiện của cha Lục Tân khi chia tay khiến tình cảm giữa các thành viên trong gia đình trở nên hơi căng thẳng, điều này cũng khiến Lục Tân nhận ra, lần này hắn trở về nhà, cảnh tượng mà hắn phải đối mặt có lẽ sẽ không còn ấm áp như trước…
Sau một tiếng thở dài mà không ai có thể nghe thấy, Lục Tân bắt đầu bước vào tòa chung cư cũ kỹ tối tăm và yên ắng.
Ngay khi hắn chuẩn bị bước vào tòa nhà cũ, điện thoại vệ tinh đột nhiên vang lên.
“Đan Binh tiên sinh, nghe nói ngươi đã trở về…”
Người gọi đến là Hàn Băng, giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng và rất hay.
“Đúng vậy, ngươi biết rồi?”
Lục Tân dừng chân trước tòa chung cư, mỉm cười nói.
“Ta đã biết điều đó ngay sau khi ngươi trở lại, ta nghĩ lúc này ngươi hẳn là sắp xong việc rồi nên ta mới gọi điện thoại cho ngươi.”
Hàn Băng mỉm cười nói:
“Chúc mừng ngươi, ngươi đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ lần này.”
“Không có không có…”
Lục Tân vội mỉm cười trả lời, rồi ngồi xuống bậc thang ở gần đó:
“Ta chỉ làm hết sức mà thôi.”
“Nếu tất cả mọi người đều sẵn sàng làm hết sức mình, việc xây dựng thành phố của chúng ta nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều…”
Hàn Băng mỉm cười, kiên trì khen ngợi Lục Tân:
Ngoài ra, trong thời gian ngươi rời khỏi thành phố, ta đã giúp ngươi chỉnh lý và tóm tắt các nhiệm vụ và thù lao trước đó, chỉ đợi ngươi gật đầu nữa thôi, tất cả thù lao, hẳn là…”
“Đợi đã…”
Lục Tân vội vàng ngăn cô lại, sau đó lấy ra một điếu xì gà đã hút dở, rồi từ từ châm lửa:
“Hãy nói từng mục một!”
“Được…”
Hàn Băng dường như đột nhiên hiểu ý của Lục Tân và mỉm cười vui vẻ.
Sau đó giọng nói của Hàn Băng ở đầu dây bên kia trở nên rất nghiêm túc, cô chậm rãi nói:
“Đan Binh tiên sinh đã tố giác chuyện về bức họa mà hai cha con ông Hứa đã lén giấu đi, đối với bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt, đây cũng là một hành động đáng được khuyến khích, nên được nhận mười nghìn tệ tiền thù lao…”
“Khi sự cố bông hồng lan rộng, Đan Binh tiên sinh đã ngăn chặn được sự lây lan của những người bị ô nhiễm ở trung tâm thương mại Vạn Chúng, tiền thù lao cho nhiệm vụ này là một trăm nghìn tệ.”
“Quả bom ô nhiễm tinh thần dưới bức tường phía nam của thành phố vệ tinh số hai được đánh giá là mối nguy hiểm cấp hai, tiền thù lao cho nhiệm vụ này là ba trăm nghìn tệ…”
“Khóa huấn luyện của ngươi ở Văn phòng An ninh, trợ cấp mỗi ngày là hai trăm tệ, đến nay đã tiến hành được bảy ngày…
Nghe Hàn Băng thống kê những việc mà mình đã hoàn thành và tiền thù lao sau đó.
Lục Tân ngồi ở bậc thềm, cầm điện thoại nở nụ cười vui vẻ.