Chương 274: Đội Trưởng Ba, Tôi Bốn
Trần Tinh mặc một bộ quân phục vừa vặn, khiến cho vóc dáng cao ráo và mảnh mai của cô càng thêm mấy phần khí khái hào hùng.
Cô là kiểu phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta không dám nhìn thẳng, vì vậy, dù là Thằn Lằn hay Lục Tân cũng chỉ dám len lén liếc nhìn mà thôi.
“Từ lúc các ngươi khởi hành đến khi trở về chỉ mất bốn ngày mười ba giờ năm mươi tư phút!”
Nhìn Lục Tân bước xuống xe, Trần Tinh liếc nhìn đồng hồ trên tay, dù vẫn là vẻ mặt già dặn thường ngày, nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được ý cười trong đó:
“Ít hơn một nửa so với thời gian mà ngươi đã dự kiến ban đầu. Ta thấy, nếu tin tức này truyền đến tai các giáo sư, họ sẽ lại vì vấn đề rốt cuộc nên xác định cấp độ nào cho ngươi mà cãi nhau đến vò đầu bứt tóc mất.”
“Thật đáng sợ…”
Lục Tân nghĩ đến lượng tóc trên đầu của những giáo sư đó, lập tức hiểu ra sự tàn khốc của cuộc tranh cãi của họ.
“Được rồi, báo cáo tiến độ nhiệm vụ đi!”
Sau một câu nói đùa, Trần Tinh đã trở nên nghiêm túc hơn, cô nghiêm mặt hỏi.
Lục Tân vốn đang muốn nói đùa với cô vài câu, nhưng không ngờ người cấp trên này nhanh như vậy đã chuyển sang chủ đề liên quan đến công việc, hắn vô thức trở nên nghiêm túc hơn:
“Đoàn kỵ sĩ đã tấn công thành phố chúng ta tổng cộng có bảy người, trong đó có ba dị biến giả và bốn tên lính đánh thuê. Hiện tại, ba dị biến giả đều đã bị loại trừ, có hai người trong số đó đã bị tiêu diệt, một người còn lại hẳn là đã bị áp giải về đây rồi đúng không?”
“Bốn tên lính đánh thuê, có ba người trong số đó đã chết…”
“Ta đã lấy lại bức họa mà chúng đã cướp đi trước đó, ngoài ra còn thu giữ năm chiếc mô tô…”
Lông mày Trần Tinh khẽ nhíu lại, nói:
“Ngươi chắc chắn hai dị biến giả đó đều đã chết?”
“Chắc chắn.”
Lục Tân gật đầu, nói:
“Chúng đã chết không còn nghi ngờ gì nữa.”
Trần Tinh khẽ nhướng mày.
Lục Tân suy nghĩ một chút, hắn biết cô và bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt phía sau cô lúc này hẳn rất quan tâm về những chi tiết nhiệm vụ của mình.
Thực ra, trên đường trở về, Lục Tân đã sắp xếp lại mọi thứ đến mấy lần.
Hắn chậm rãi lên tiếng:
“Ba dị biến giả này, một kẻ là hệ con rối, ta đã đuổi bắt hắn ở thị trấn Hắc Thủy…”
Trần Tinh nói:
“Trước tiên, ngươi hãy về nghỉ ngơi đã.”
Lục Tân ngẩn ra một lúc:
“?”
Trần Tinh nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Lục Tân, cô bật cười và nói:
“Không cần vội vàng báo cáo nhiệm vụ như vậy đâu, ngươi có thể trở về, nói cách khác, ngươi có thể bình an trở về đã là một kết quả rất tốt, nghỉ ngơi hai ngày trước đã, sau đó sẽ có cơ hội dành riêng cho báo cáo nhiệm vụ.”
Lục Tân hơi kinh ngạc, dường như hắn không ngờ Trần Tinh lại yên tâm về mình đến như vậy.
Mặc dù loại yên tâm này chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt, nhưng lại khiến trong lòng người ta cảm thấy rất thoải mái.
“y da da, đây có còn là đại tá Trần – người coi công việc còn quan trọng hơn cả tính mạng của chúng ta nữa không?”
Trên chiếc xe bên cạnh, Thằn Lằn đang lôi tên lính đánh thuê mà hắn đã bắt sống được xuống, hắn mỉm cười từ xa rồi nói:
“Cái tên bị bắt sống đang ở đây, ta nói với người này, lần này đoàn kỵ sĩ tổng cộng có bảy người, đội trưởng – Lục ca của ta đã giải quyết được ba người. Một mình ta đã giải quyết được bốn người, còn bắt sống được một người, cho nên công lao của ta không hề nhỏ đâu nhé. Đội trưởng Trần, chuyện về Linda ngươi từng nói…”
“Ta sẽ thông báo cho cô ấy, ngươi hãy kiên nhẫn chờ hai ngày.”
Trần Tinh quay đầu lại nhìn Thằn Lằn, cô nói với một nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt.
“Chờ hai ngày ư?”
Thằn Lằn rõ ràng là sững sờ:
“Các ngươi vẫn chưa nói với cô ấy sao?”
“Trước đó ta không chắc có cần thiết phải nói với cô ấy không.”
Trần Tinh mỉm cười nói:
“Ngươi có thể sống sót trở về, đối với bọn ta mà nói, cũng là một bất ngờ.”
Thằn Lằn câm nín:
“…”
Hắn nở nụ cười, nhưng giây lát sau đã vội thu lại, rồi bỗng sởn tóc gáy.
“Được rồi.”
Trần Tinh cầm lấy chiếc vali màu bạc mà Lục Tân đưa cho rồi nói:
“Ta đã sắp xếp xếp ổn thỏa cho chiếc ô tô mà các ngươi đã sử dụng trong suốt quá trình đi công tác, còn những thứ mà các ngươi đã mang về, ta sẽ đích thân mang đến Viện nghiên cứu, những hao hụt về vật tư và công tác dọn dẹp cũng đã có nhân viên chuyên trách xử lý.”
“Cả hai người các ngươi đều có ba ngày nghỉ, hãy nghĩ xem nên viết báo cáo nhiệm vụ lần này như thế nào.”
“Mở điện thoại 24/24, có việc gì ta sẽ thông báo cho các ngươi.”
Thấy đối phương đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ như mọi khi, Lục Tân và Thằn Lằn chỉ có thể đồng thời trả lời:
“Rõ!”
“Được.”
Trần Tinh lấy ra một còng tay, còng chiếc vali màu bạc vào cổ tay mình. Sau đó, với sự hộ tống của hai tiểu đội mặc quần áo bảo hộ màu đen, cô đã lên xe và rời đi nhanh chóng.