Mặt Trăng Đỏ

Chương 277: Mở Vali

Chương 277: Mở Vali


“Đan Binh tiên sinh cứ yên tâm!”
Hàn Băng mỉm cười đảm bảo:
“Những nhiệm vụ như vậy đòi hỏi phải có sự xét duyệt và kiểm tra nhất định mới có thể trả tiền thù lao. Vì vậy trình tự hẳn là ngươi phải gửi báo cáo công việc trước. Sau khi cấp trên xác minh và phê duyệt mới có thể thanh toán tiền thù lao của nhiệm vụ…Ta đã quen thuộc với quy trình của những vấn đề này, bất kể là báo cáo công việc trước đó hay là đơn xin thù lao sau này, ta đều sẽ giúp ngươi để ý từng khâu một.”
“Được, được…”
Tâm trạng Lục Tân càng lúc càng tốt hơn, hắn lại nói:
“Tuy nhiên, cũng không chỉ có những việc này thôi, ta còn mang về năm chiếc mô tô nữa…”
Hàn Băng bật cười rồi nói:
“Những thứ này cũng được coi như là thu hoạch của nhiệm vụ, cũng sẽ có trợ cấp tương ứng.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này là quan trọng nhất.”
Lục Tân mỉm cười nói:
“Ngoài ra, tốt nhất là giữ lại một chiếc mô tô cho ta, sau này ra ngoài ta không phải đi tàu điện ngầm nữa.”
“Không thành vấn đề, ta nhất định sẽ giúp ngươi báo cáo với cấp trên.”
“Ngoài ra, còn có những khoản hao hụt cho nhiệm vụ lần này, và các khoản trợ cấp tương ứng…”
“Hao hụt rất nghiêm trọng…”
Lục Tân suy nghĩ kỹ càng, nghiêm túc nói:
“Ta đã bị phạt ba nghìn liên minh tệ vì đã nổ súng ở thị trấn Hắc Thủy…Khi vào thị trấn Khai Tâm, để hỏi đường ta đã đưa cho người ta một trăm liên minh tệ…Ngoài ra, lúc ở Khai Tâm, để đối phó với đoàn kỵ sĩ đó, ta đã nổ súng, gần như dùng hết mười viên đạn…”
Hàn Băng ghi chú lại từng cái một rồi mỉm cười nói với Lục Tân:
“Được rồi, ta sẽ viết ra tất cả rồi xin thanh toán lại cho ngươi.”
“Vậy tốt quá…”
Lục Tân vô cùng cảm kích:
“Thật sự rất cảm ơn ngươi…”
“Không cần, không cần, ngươi đã vất vả rồi…”
“Không không, ta vốn nên cảm ơn ngươi…”
“Giúp ngươi xử lý những chuyện nhỏ nhặt này là việc mà ta nên làm…”
“Dù là vậy nhưng ta vẫn phải cảm ơn ngươi…”
Chào hỏi thêm mấy câu, Lục Tân đã cúp điện thoại với tâm trạng rất tốt.
Sau đó hắn thoải mái bước vào tòa chung cư cũ, hắn nghĩ thầm, cho dù có phải đối mặt với thái độ tồi tệ của cha mình, cũng không thành vấn đề.
Giữa người nhà với nhau, có thể có chuyện gì là không thể bỏ qua được chứ.
Mình nên nói chuyện tử tế với người nhà, ví dụ như một vài chuyện mà hắn đã giấu khi em gái tra hỏi dị biến giả hệ con rối đó. Còn có những chuyện mà Tần Nhiên suýt nói ra đã mẹ Lục Tân cũng có chút căng thẳng, những chuyện này đều cần phải thảo luận với mọi người…

“Lách cách…”
Cùng lúc đó, trong phòng họp ở tầng ba mươi ba ở thành phố chính, một âm thanh trong trẻo vang lên, chiếc vali màu bạc cũng được mở ra.
Sau một hồi quan sát, nhận thấy bên trong chiếc vali không có gì bất thường, nhóm nhân viên mặc quần áo bảo hộ màu trắng mới từ từ mở chiếc vali ra. Kiểm tra xong, họ đặt chiếc vali lên trên bàn hội nghị rồi khuân các thiết bị rời khỏi phòng họp.
Trong phòng họp rộng lớn, phút chốc chỉ còn lại bốn người: Trần Tinh, Bộ trưởng Thẩm, giáo sư Bạch và ông Tô. Không gian bên trong chiếc vali không lớn, chỉ có một cái ống dài được bọc bằng vải đen, và ba chiếc túi tài liệu được niêm phong.
“Đây hẳn là bức họa đó, bọn chúng đã cuốn nó lại.”
Trước ánh nhìn của ba người, Trần Tinh cầm cái ống dài được bọc bằng vải đen lên, từ độ dài có thể dễ dàng nhận ra, đây là bức họa lúc trước được hai cha con nhà họ Hứa mang vào thành phố vệ tinh ở đường Cửu Giang, sau lại bị đoàn kỵ sĩ cướp đi.
Tầm quan trọng của bức họa này không nói cũng rõ, tất cả mọi chuyện đều từ nó mà ra.
Nhưng trong phòng họp, mọi sự chú ý nhất thời không tập trung vào bức họa này.
Sau khi để cho bọn họ nhìn lướt qua, Trần Tinh đã đặt bức họa vào trong một chiếc tủ kính đặc chế đã được chuẩn bị từ trước.
Sau này, cô còn phải mang bức họa đến Viện nghiên cứu để xác định tính chất của nó.
Tiếp theo, Trần Tinh mới cầm ba tập tài liệu lên, chỉ thấy bên trên có in các con số “001”, “002” và “003”.
Trần Tinh mở túi tài liệu số 001 ra trước, phát hiện bên trong là một tập tài liệu, đại khái là những miêu tả về bức họa có tên là “Ánh nhìn chăm chú của Trăng Đỏ”. Bên trên có một số manh mối liên quan đến bức họa, chẳng hạn như nơi bức họa được phát hiện lần đầu tiên, sau đó nó đã rơi vào tay những người nào…Thoạt nhìn thì đây đều là những tư liệu liên quan đến bức họa đó.
Trần Tinh bày ra cho đám người giáo sư Bạch cùng xem, rồi đặt nó cùng một chỗ với bức họa.
Túi tài liệu thứ hai được mở ra, bên trong là một vài bức ảnh và một phần tài liệu với những số liệu liên quan đến quả bom tinh thần “Cậu bé khóc lóc”.
Trần Tinh khẽ cau mày, đưa cho mọi người xem, sau đó lại để sang một bên.
Lúc này, trong vali chỉ còn lại tập tài liệu thứ ba, Trần Tinh nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô có vẻ hơi căng thẳng.
Vẻ mặt của Bộ trưởng Thẩm rõ ràng cũng trở nên nghiêm trọng hơn.
Giáo sư Bạch trầm ngâm, không ai có thể nhìn ra lúc này ông ấy đang nghĩ gì.
Ông Tô mỉm cười, gõ nhẹ mặt bàn rồi nói:
“Không cần căng thẳng như vậy, mở ra đi!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất