Chương 278: Hoà Thuận
Trong tòa nhà cũ vẫn là bầu không khí âm u, yên lặng trước sau như một. Nhưng trên lầu bốn, qua khe cửa của căn nhà số bốn trăm lẻ một vẫn có chút ánh sáng ấm áp lọt ra ngoài.
Lúc Lục Tân đẩy cửa bước vào nhà, hắn đã chuẩn bị xong tinh thần sẽ nghênh đón ánh mắt đầy phẫn nộ của cha.
Nhưng chuyện xảy ra lại nằm ngoài dự đoán của hắn. Đẩy cửa xong, đập vào mắt hắn là khung cảnh vui vẻ hòa thuận của cả gia đình.
Em gái đang ngồi nghiêng ngả trên ghế sa lon xem TV, thanh âm truyền ra từ TV đúng là giọng nói nghìn năm không đổi của chú bé bọt biển. Lúc này, trong miệng cô bé đang gặm một miếng sô- cô- la đen thui. Như sợ miếng sô- cô- la sẽ bị mình ăn xong quá nhanh nên cô bé dùng hàm răng nhọn hoắt của mình gặm từng chút một, mỗi lần chỉ cắn xuống một mảnh nhỏ. Dù là thế, trông bộ dạng của cô bé hình như vẫn rất vui vẻ, hai mắt cong lên hết trơn.
Mẹ thì đang ngồi cạnh cửa sổ gọi điện thoại, ý cười tràn ngập khắp khuôn mặt:
“Ôi, cô Trần, cô không biết là cùng người nhà ra ngoài du lịch một chuyến thật sự tốt cỡ nào đâu. Không chỉ có lợi cho sức khỏe, mà tâm trạng cũng khá lên rất nhiều. Hơn nữa, trong lần du lịch này ta còn làm quen được một người bạn tốt nữa…Hoa cô ấy trồng đẹp lắm, lần sau sẽ dẫn ngươi tới thăm cô ấy ha…”
Ngay cả cha cũng chỉ yên tĩnh ngồi cạnh bàn ăn, hai mắt nhìn chăm chú vào một cái bình thủy tinh cũ nát, thong thả uống rượu. Nhìn thoáng qua thì hình như chưa uống được bao nhiêu, trên mặt cũng không có biểu hiện gì nói rằng hắn đã uống say.
Lúc nhìn thấy Lục Tân bước vào nhà, cha cũng chỉ “hừ” một tiếng mà thôi.
“Anh, ngươi về muộn quá…”
Em gái thấy Lục Tân tiến vào nhà thì vui vẻ nhào lên người hắn ngay lập tức, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé moi móc túi áo của hắn.
Lục Tân để mặc cho cô bé tịch thu thanh sô- cô- la cuối cùng trong túi áo của mình, vừa cười vừa ôm cô bé đặt lên ghế sa lon. May là cô bé không lục balo của hắn, trong đó chỉ còn hơn mười thanh thôi…
Mẹ mỉm cười, thả điện thoại xuống:
“Đúng là về muộn thật, cả nhà đang chờ ngươi về ăn cơm đó!”
Lục Tân gật đầu, bước tới bên cạnh bàn ăn.
Hiện tại mọi thứ trong nhà đều đã được dọn dẹp, đổi mới hoàn toàn. Mấy cái ghế dựa bị hư trong lần cha mẹ cãi nhau trước đó đã được sửa lại, đặt ngay ngắn cạnh bàn ăn. Trên bàn bày vài món ăn trông rất ngon mắt. Dù rau xanh vẫn chiếm phần lớn như cũ nhưng có thể thấy rõ bữa ăn hôm nay thịnh soạn hơn mọi ngày một chút, ít nhất là ở phía gần vị trí của Lục Tân đã có thêm một đĩa trứng chiên.
Lục Tân thật sự rất thích cảm giác này. Lần này về nhà khiến hắn cảm thấy an tâm ngoài ý muốn. Hắn yên lặng ngồi xuống ghế, vừa cười vừa nói:
“Cả nhà đói bụng thì cứ ăn trước, không cần chờ ta đâu.”
“Hừ!”
Cha đang uống rượu bỗng đặt mạnh cái ly xuống bàn, bầu không khí trong phòng bỗng chốc căng thẳng, mẹ và em gái nhất trí quay đầu nhìn sang cha.
Sau đó, cha như nhớ ra điều gì, khẽ bĩu môi một cách mất tự nhiên:
“Biết mọi người đang chờ thì lần sau nhớ về sớm một chút!”
Lục Tân bớt căng thẳng hơn, hắn gật đầu, mỉm cười trả lời:
“Biết rồi ạ.”
Thì ra lần này cha không có giận. Hoặc là hắn giận thật, nhưng lần này tâm trạng tốt hơn trước kia rất nhiều.
...
“Nếu chúng ta đoán không sai thì tư liệu về phòng thí nghiệm đã trốn thoát đang ở hết trong đây!”
Trần Tinh cầm túi văn kiện cuối cùng lên, phía trên được in ba ký tự “003” bằng đồng, từ tốn nói tiếp:
“Tất cả chúng ta đều biết phần văn kiện này quan trọng cỡ nào. Ngay cả sáu vị giáo sư trong viện nghiên cứu cũng không có đủ quyền hạn để biết được nội dụng bên trong nó, vậy nên chúng ta…”
“Không thể nói cho họ biết, bởi vì miệng họ quá rộng, không biết thế nào là giữ bí mật.”
Bộ trưởng Thẩm nói:
“Những người ngồi đây đều biết rõ chuyện này, ngươi chỉ cần mở nó ra là được!”
“Thật ra tiểu Trần lo lắng cũng đúng thôi!”
Ngài Tô khẽ mở miệng, mỉm cười nói:
“Chúng ta đều biết viện nghiên cứu Nguyệt Thực, hay nói đúng hơn là liên minh coi trọng cái phòng thí nghiệm bỏ trốn mất này cỡ nào. Trước kia chúng ta chưa từng nghĩ tới chuyện phòng thí nghiệm này sẽ chuyển tới thành phố Thanh Cảng của chúng ta…Cho nên, trước khi chắn chắn rằng đã phá giải được bí mật này, chúng ta cần phải thống nhất quan điểm của người bên mình, kỳ thật đây là một điều rất hợp lý …”
Trần Tinh nghe xong những lời này thì lập tức gật đầu tán thành.
Đúng lúc này, giáo sư Bạch ngồi bên cạnh hơi siết lấy cây gậy đang cầm trong tay, vừa cười vừa nói:
“Ta nghĩ các ngươi hiểu sai hết rồi. Bây giờ chúng ta không phải đang thảo luận xem nên đối xử với Đan Binh thế nào. Đan Binh là người của bộ dọn dẹp đặc biệt của chúng ta, chúng ta không cần bàn bạc xem phải đối đãi hắn thế nào…Diều chúng ta cần làm là tìm hiểu về con người hắn. Vì vậy…”
Hắn vừa cười vừa đánh mắt sang phía Trần Tinh:
“Mở ra đi, bây giờ chúng ta không phải đang đánh cược, mà chỉ đang làm việc mà thôi!”
“Chuyện này…”
Trần Tinh hơi hơi mấp máy môi, cuối cùng cô vẫn quyết định ngậm miệng lại. Cô không thể phản bác lại lời của giáo sư Bạch, vậy nên cô quyết định im lặng mở xấp văn kiện này ra.