Chương 282: Viết Báo Cáo
"Hả?"
Lục Tân ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhiệm. Bầu không khí lại trở nên căng thẳng, tất cả đồng nghiệp đều ngừng động tác trong tay, lén lút quay đầu lại nhìn.
Đống thịt mỡ trên mặt chủ nhiệm hơi run lên, nhưng hắn vẫn bày ra khí thế của một nhà lãnh đạo:
“Người anh em, ngươi nói xem rõ ràng ngươi làm việc tận tâm tận lực như vậy, công trạng rõ ràng tốt như thế, sao ta lại không thấy ngươi xin thăng lên chức quản lý?"
"Thứ công ty chúng ta chú ý là gì? Là tính tính cực, tính chủ động, có can đảm tranh giành!"
"Nếu ngươi không chủ động xin vị trí quản lý này thì ta biết làm sao đây?"
Vừa nói, hắn vừa trợn trừng mắt:
“Đương nhiên là giúp ngươi xin rồi…Yên tâm, có ta ở đây, vị trí quản lý này sẽ là của ngươi. Ai dám không đồng ý, thử xem ta có ở sau lưng mắng hết mười tám đời tổ tông nhà hắn không!"
Lục Tân cảm thấy vô cùng kính nể chủ nhiệm, vội vàng đứng dậy mời hắn một ly.
Thật không ngờ, chủ nhiệm không chỉ biết bảo vệ cấp dưới, mà còn…hài hước như vậy?
Không khí xung quanh cũng trở nên hài hòa hơn, mọi người đều là bạn tốt, đồng nghiệp tốt.
Ai mời rượu thì mời rượu, ai tâm sự thì tâm sự, thế là Lục Tân bỗng chốc nhiều hơn mấy người bạn chí cốt…
...
Kỳ thật Lục Tân cũng không quá thích tình huống như vầy. Chẳng qua hắn cảm thấy không thể từ chối lòng tốt của người khác nên mới cố gắng dung nhập vào trong đó.
Hắn vẫn luôn chờ đến lúc các đồng nghiệp giải tán trong tình trạng say mèm, tới tận sau khi chủ nhiệm cũng nắm tay mình, miệng không ngừng bảo đảm cho dù hắn không cầm súng đi làm thì danh hiệu nhân viên gương mẫu của tháng sau và vị trí quản lý cũng sẽ nhất định để lại cho hắn, cũng là người cuối cùng rời khỏi nhà hàng.
Hắn cứ thế lững thững bước đi, một hồi lại đi tới chỗ cô nhi viện ở gần đồn vệ binh. Hắn đứng dưới lầu, ngước mắt nhìn ánh đèn sáng ngời trên lầu, vốn định đi lên, nhưng cảm thấy trời đã quá muộn, bản thân còn uống rượu nên sau một hồi ngẩn người, hắn bóc hóa đơn điện nước dán trên cửa cầu thang ra, yên lặng rời đi.
Dù đã trở lại công ty làm việc nhưng Lục Tân lại phát hiện không có nhiều việc cho hắn làm.
Anh Trương và chị Lý đã xử lý rất tốt dự án mà hắn phụ trách. Hơn nữa hắn đã để chậm tiến độ rất nhiều. Mặc dù hắn rất nhanh có thể theo kịp tiến độ. Tuy nhiên, khi họ đã làm đâu vào đấy rồi mà hắn lại nhúng tay vào, trái lại càng dễ làm xáo trộn tiết tấu công việc của họ.
Là một lãnh đạo, việc hoa chân múa tay đối với công việc của nhân viên cấp dưới là điều tối kỵ.
Lục Tân hiểu rõ đạo lý này.
Cho nên hắn lựa chọn không can dự vào công việc của người khác, chỉ lo xử lý tốt mối quan hệ với các đồng nghiệp. Cơ mà sự nhiệt tình của họ lại khiến Lục Tân cảm thấy không thích ứng lắm.
Bây giờ, bất luận Lục Tân đi đến đâu, các đồng nghiệp cũng đều rất thân thiện, khi rót nước họ đều nhường cho hắn rót trước, khi lấy cơm hộp họ cũng nhường cho hắn lấy trước, khi trò chuyện về các đông nghiệp nữ, trước tiên họ đều hỏi Lục Tân thích người nào, thậm chí ngay cả khi mời thuốc lá họ cũng mời hắn trước, họ còn khen ngợi vẻ đẹp của chiếc bật lửa ZIPPO của hắn.
Tuy nhiên, trong sự nhiệt tình này còn mang theo một chút cảm giác rụt rè sợ hãi, và Lục Tân không hề thích điều đó.
Lục Tân không thích dáng vẻ tránh né hắn của các đồng nghiệp, thế là hắn bèn dứt khoát cố gắng tránh mặt họ.
Lục Tân nhàn rỗi không có việc gì để làm, vì vậy, hắn bắt đầu suy nghĩ xem nên viết báo cáo nhiệm vụ của mình như thế nào.
Trần Tinh cho hắn nghỉ phép ba ngày, điều đó cũng có nghĩa là, sau ba ngày, hắn phải nộp bản báo cáo công việc.
Việc này thật sự khiến hắn đau đầu, lúc làm nhiệm vụ thì cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng cuối cùng việc khiến hắn đau đầu nhất chính là vừa viết báo cáo vừa cắn bút như lúc này.
…
Sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc, Lục Tân cảm thấy hắn cần phân biệt rõ ràng những gì có thể nói và những gì không thể nói.
Báo cáo được viết cho các lãnh đạo xem, bất kể là báo cáo công việc hay báo cáo nhiệm vụ.
Mà những nội dung viết cho lãnh đạo xem nhất định phải là sự thật.
Thế là, Lục Tân liền dựa theo mạch suy nghĩ này, bắt đầu với việc hắn và Thằn Lằn rời khỏi thành phố, lần theo dấu vết của đoàn kỵ sĩ đến thị trấn Hắc Thủy, tại thị trấn Hắc Thủy, hắn đã bắt được Trần Trùng – dị biến giả hệ con rối của đoàn kỵ sĩ, sau đó từ những thông tin có được từ việc thẩm vấn Trần Trùng, hắn đã tìm ra manh mối về nơi lẩn trốn của Tần Nhiên.
Sau đó, để lần theo dấu vết của Tần Nhiên, đến thị trấn Khai Tâm.
Vì sự chống trả quyết liệt của Tần Nhiên nên Lục Tân chỉ có thể tiêu diệt hắn, điều này cũng kinh động đến nữ vương của thị trấn.
Nữ vương đó tuy vô cùng đáng sợ, nhưng cũng rất hiểu lý lẽ, nên cuối cùng hắn đã an toàn rút khỏi thị trấn cùng chiếc vali…
Xong!