Mặt Trăng Đỏ

Chương 281: Biết Làm Sao Được

Chương 281: Biết Làm Sao Được


“Không cần.”
Lục Tân vội trả lời:
“Em gái ta khỏe lại rồi, mấy ngày nay con bé vui lắm.”
Hắn vừa nở nụ cười cảm ơn, vừa liếc nhìn xung quanh bằng ánh mắt kỳ quái:
“Sao hôm nay mọi người…có hơi lạ?”
“Ự!”
Mấy vị đồng nghiệp đang ngồi xung quanh cũng ngẩn ra, tóc tai dựng đứng cả lên.
“Đâu có.... Đâu có...”
Chủ nhiệm chảy ra một thân mồ hôi lạnh, trên mặt mang theo ý cười, đột ngột ra sức vỗ tay:
“Hoan nghênh, hoan nghênh, hoan nghênh tiểu Lục trở về...”
“Bốp, bốp”
“Bốp, bốp, bốp”
“Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp…”
Mọi người trong phòng làm việc cũng đứng lên vỗ tay theo, bầu không khí dần dần sôi động lên.
“Hoan nghênh anh tiểu Lục quay lại... Chúc mừng người thân của tiểu Lục khỏi bệnh…”
Các đồng nghiệp vừa vỗ tay theo chủ nhiệm, vừa hướng mỉm cười thân thiện với Lục Tân.
“Cuối cùng tiểu Lục cũng đã trở lại, hạng mục kia không có ngươi nhìn chằm chằm thì đúng là cũng ta không biết phải làm sao…”
Ngay cả anh Trương, người giúp đỡ Lục Tân làm những việc lặt vặt trong hạng mục kia cũng kích động chạy tới, đặt một xấp văn kiện thật dày lên bàn làm việc trước mặt Lục Tân. Bằng vào đôi mắt sắc bén của mình, Lục Tân vừa liếc mắt một cái đã phát hiện hình như có một phong bì lẫn trong xấp văn kiện, hơn nữa còn khá dày.
“Cám ơn, cảm ơn mọi người...”
Lục Tân cảm thấy vui vẻ trở lại, nở nụ cười thân thiện với mọi người. Đây mới là bầu không khí nên có trong công ty chứ.
“Tốt lắm, tốt lắm, mọi người tiếp tục làm việc...”
Chủ nhiệm vỗ tay đến nỗi đỏ ửng hết lên mới ngừng lại, vốn định xoay người đi về văn phòng, nhưng thấy Lục Tân vẫn còn đang mỉm cười nhìn mình lại hơi chột dạ, thuận miệng nói:
“Tiểu Lục là nhân viên có năng lực trong công ty chúng ta, hắn quyết định quay lại làm việc là chuyện tốt. Như vậy đi, vừa hay hôm nay là thứ sáu, mọi người hoàn thành công việc xong sớm một chút, tan làm ta mời mọi người ăn bữa cơm, đồng ý không?”
“Đồng ý...”
Mọi người phấn khởi gào lên, cảm thấy hạnh phúc thật.
“Tốt, tốt, tốt, mọi người làm việc trước đã, tiểu Lục nếu muốn nghỉ tiếp cứ tới tìm ta...”
Lúc này chủ nhiệm mới cảm thấy yên tâm về không khí làm việc trong phòng, sau đó hắn vừa cười, vừa bước về văn phòng.
Cấp dưới tiểu Vương đưa danh sách nhân viên gương mẫu của tháng này. Chủ nhiệm vừa lau mồ hôi lạnh, vừa xoèn xoẹt gạch hết các tên có trong danh sách. Sau đó viết lên cái tên mới có hai chữ ở phía trên, tên đó có họ Lục, có thời gian chấm công ngắn nhất.
“Biết làm sao được…”
Xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt, chủ nhiệm lặng lẳng quan sát chỗ làm việc của Lục Tân. Vừa lau mồ hôi lạnh, hắn vừa than ngắn thở dài:
“Nghe đồn, cái người trông bề ngoài thì nghiêm túc, thật thà kia lại là một tên ác nhân. Thừa dịp thành phố náo loạn mà chạy khắp nơi làm chuyện ác, còn dùng gậy đánh gãy chân người khác. Khắp công ty đang đồn rằng tên đó là con riêng của một nhân vật lớn trong thành phố…Không chỉ giết người không chớp mắt, hơn nữa đã đánh gãy chân còn muốn giựt tiền...”
“Xong rồi xong rồi, nên làm cái gì bây giờ... Cái tên đàn ông đeo súng đi làm kia đã trở lại rồi...”
Lục Tân nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác, nghiêm túc kiểm tra tỉ mỉ lại một lần phần tài liệu và sổ sách mà anh Trương vừa đưa tới. Thấy hắn nghiêm túc thẩm tra đối chiếu như vậy, anh Trương và chị Lý bỗng có hơi chột dạ. Thương lượng xong, quyết định lâm thời gom góp lại thêm một cái phong bì nữa đưa qua cho hắn.
“Làm rất tốt.”
Lục Tân đánh giá rất cao kết quả làm việc của hai người họ. Trong lòng cũng cảm thấy khá kỳ quái, trong thời gian mấy ngày mình không ở công ty, hai người họ cũng đã hoàn thành xong hạng mục mua sắm vật tư này, hơn nữa còn làm khá tốt. Vậy trách nhiệm của người phụ trách hạng mục này như mình là gì đây?
Vừa nghĩ, hắn vừa liếc nhìn hai phong bì trông khá dày kia…Chẳng lẽ phụ trách cái này?
Chủ nhiệm rất rộng rãi trong việc mời khách, nhất định là vì phần chi phí này sẽ do công ty chi trả. Mọi người cũng rất thích mỗi lần chủ nhiệm mời đi ăn, chỉ lúc này mới có thể thoải mái ăn nhiều một chút.
Hơn nữa, vì buổi liên hoan lần này trùng với dịp Lục Tân trở về, chủ nhiệm rất là hào phóng, không chỉ gọi thêm rất nhiều món, còn nói cứ mặc sức mà uống.
Mấy đồng nghiệp cũng nhiệt tình cả lên, đặc biệt sau uống cạn vài ly. Mọi người hoàn toàn thả lỏng, ai cũng cầm ly tới tìm Lục Tân nói chuyện; có người nói ngoại trừ hắn ra, không còn ai có khả năng là phong phạm nhân viên tốt hết. Có người than rằng nếu công ty không có ngươi, quả thực sẽ tiêu đời. Thái độ của mọi người đối với Lục Tân từ nỗi kính sợ ban ngày thành sự nhiệt tình khi say rượu, hai trạng thái kính sợ và nhiệt tình biểu hiện ra thành hai thái cực đối lập rất rõ ràng…
Ngay cả chủ nhiệm sau khi nốc vào ly vào bụng cũng dùng sức vỗ bàn một cái, chỉ vào mặt Lục Tân nói:
“Tiểu Lục, ta phải phê bình ngươi!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất