Chương 284: Quy Tắc Để Làm Gì
“Hừ, những chuyện nhỏ nhặt thì hắn trình bày rất rõ ràng, nhưng cụ thể làm thế nào để làm được như vậy thì hắn gần như không hề tiết lộ dù chỉ một chút.”
“Chẳng hạn như chuyện rút lui khỏi thị trấn Khai Tâm, hắn chỉ nói rằng sinh vật bí ẩn có mật danh là ‘nữ vương’ đã thức tỉnh, sau đó bèn nói hắn đã rời khỏi đó…”
“Gì chứ? Hắn muốn nói với chúng ta rằng sinh vật bí ẩn này rất thân thiện, chỉ cần nói lý lẽ thôi là có thể an toàn thoát khỏi đó sao?”
Ông ta càng nói lại càng thấy bất mãn, thậm chí tức đến mức muốn cười to.
Ông là người xuất thân từ quân nhân, và đây là bản báo cáo nhiệm vụ thiếu chuyên nghiệp nhất mà ông ta từng thấy.
“Hắn chỉ muốn cho chúng ta biết những gì hắn có thể làm, nhưng lại không cho chúng ta biết lý do cụ thể…”
Cuối cùng, Bộ trưởng Thẩm kết luận:
“Nhất định là hắn đã giấu rất nhiều chuyện!”
“Chuyện này chúng ta đều có thể nhìn ra.”
Lúc này giáo sư Bạch mới ngẩng đầu nhìn vào camera, cười nói:
“Ngươi đã xem bản báo cáo do Thằn Lằn gửi chưa?”
“Xem rồi.”
Bộ trưởng Thẩm gật đầu rồi nói:
“Hỏi cái gì hắn cũng bảo là không biết, mà báo cáo thu chi của hắn thì còn chi tiết hơn cả Đan Binh.”
Giáo sư Bạch bật cười, nói:
“Chuyện này cho thấy cái gì?”
Bộ trưởng Thẩm cau mày:
“Cho thấy hắn không thành thật?”
“Không!”
Giáo sư Bạch lắc đầu:
“Điều này cho thấy thực ra họ đều đang cảnh giác.”
Trước khi Bộ trưởng Thẩm lên tiếng, giáo sư Bạch đã mỉm cười giải thích:
“Trong thế giới sau thảm họa này, họ đã sở hữu một số năng lực không giống với người thường, vậy nên họ cảnh giác như vậy cũng là điều hợp lý, sự cảnh giác này cũng là một biểu hiện cho thấy họ cũng giống chúng ta. Suy cho cùng, tâm lý nóng lòng muốn hiểu hết về họ của chúng ta về bản chất cũng giống với tâm lý không muốn bị chúng ta hiểu của họ.”
Bộ trưởng Thẩm khẽ nhíu mày, không trả lời.
Tiếng cười của ông Tô bỗng phát ra từ chiếc điện thoại đặt ở cạnh đó:
“Anh Bạch nói hay lắm…”
Sau đó, ông ta hỏi với vẻ hơi ngờ vực:
“Ngươi cho rằng chúng ta có thể tin tưởng hắn ư?”
“Tin hay không tin đều không quan trọng!”
Giáo sư Bạch mỉm cười liếc nhìn Trần Tinh, sau đó nói tiếp:
“Ta không có tâm lý cờ bạc cá cược mạnh mẽ như vậy, nên sẽ không tùy tiện đặt cược.”
“Tuy nhiên, điều mà chúng ta cần hiểu là, trên đời này không có ai là thật sự tin tưởng ai cả, chúng ta vẫn cần hợp tác với nhau mới có thể tiếp tục tồn tại trong thế giới này, cho nên quy tắc đã ra đời, và các quy tắc chính là nền tảng để chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau.”
Trong video, Bộ trưởng Thẩm đã bắt đầu cau mày.
Ông Tô cũng lặng đi một lúc mới cất giọng:
“Vậy ý của anh Bạch là…Mọi việc đều theo quy tắc mà làm!”
Giáo sư Bạch mỉm cười rồi nói:
“Thông qua bản báo cáo này và một số biểu hiện trước đây, quan điểm của ta về Đan Binh đã có những thay đổi nhất định, hắn là một người sẵn sàng tuân thủ các quy tắc, ví dụ như việc phải nộp phạt khi nổ súng ở thị trấn Hắc Thủy…Thành thật mà nói, trong thế giới sau thảm họa này, việc những dị biến giả sẵn sàng tuân thủ các quy tắc là điều may mắn cho những người bình thường, và việc này cũng đáng để chúng ta khui sâm panh chúc mừng đấy…Đối mặt với một người luôn sẵn sàng tuân thủ các quy tắc…”
Nói đến đây, giáo sư Bạch đột nhiên im lặng giây lát, rồi nói tiếp:
“Điều đáng sợ nhất chính là đặc quyền! Đan Binh có đầy đủ mọi điều kiện để yêu cầu chúng ta cho hắn một số đặc quyền, nhưng hắn đã không làm vậy, còn điều mà chúng ta không muốn nhất…”
Giọng nói của ông ấy trở nên nghiêm túc hơn, ông ấy nhìn vào camera:
“Chính là thi hành đặc quyền đối với hắn!”
Giọng ông Tô vang lên trong điện thoại:
“Cho nên, mọi việc đều theo quy tắc mà làm?”
Giáo sư Bạch gật đầu, nói:
“Tuân theo quy tắc?”
Bộ trưởng Thẩm cũng không từ chối, một lúc lâu sau ông ta mới lên tiếng:
“Về giai đoạn thứ hai…”
“Cũng tuân theo quy tắc!”
Giáo sư Bạch mỉm cười, nói:
“Đề xuất của ta là không từ chối hắn, cũng không bỏ qua quy định mà trực tiếp đồng ý với hắn.” Suy cho cùng, bất kể là từ chối hắn, hay là trực tiếp bật đèn xanh cho hắn, đều là đặc quyền, cũng là một biểu hiện của việc phá vỡ quy tắc.”
Lời nói của giáo sư Bạch khiến Trần Tinh đang ở trong văn phòng, Bộ trưởng Thẩm trên màn hình hiển thị và ông Tô trong điện thoại đều hơi ngạc nhiên, rõ ràng là họ có thể hiểu từng câu từ trong lời nói của giáo sư Bạch, nhưng họ đều gặp một số trở ngại trong việc lý giải quan điểm này của ông ấy.
Một lúc sau, Bộ trưởng Thẩm mới trầm giọng nói:
“Như vậy, nếu hắn đạt yêu cầu, chúng ta sẽ cho phép hắn tiến hành giai đoạn hai sao?”
“Nếu quy định cho phép, chúng ta đương nhiên cũng phải đồng ý.”
Giáo sư Bạch nhíu mày, sau đó giãn ra rồi nói tiếp:
“Nếu không chúng ta đặt ra quy tắc để làm gì?”