Chương 285: Không Có Tiền Thưởng
Cả ngày hôm nay, tâm trạng của chủ nhiệm Lưu rất tốt, vì Lục Tân lại xin nghỉ phép…
Lúc sáng sớm, khi thấy Lục Tân đợi hắn ở văn phòng, hắn còn tưởng Lục Tân không hài lòng về phần thưởng cho nhân viên gương mẫu, trong lòng ông ta khẽ run rẩy, đang suy nghĩ có cần phải tự móc tiền túi ra cho thêm Lục Tân hay không, kết quả là Lục Tân nói về việc muốn xin nghỉ phép một ngày với vẻ rất ái ngại.
Chủ quản Lưu lập tức duyệt phép cho Lục Tân.
Lục Tân muốn xin nghỉ phép một ngày, nhưng chủ nhiệm nhất quyết duyệt cho hắn nghỉ hai ngày.
“Nếu ngươi không xử lý tốt việc riêng thì làm sao có tinh thần tập trung cho công việc?”
“Công ty chúng ta là một công ty coi trọng hiệu suất trong công việc, nhưng cũng là một công ty có chế độ quản lý rất nhân văn.”
“Cho nên, nếu không xử lý tốt việc cá nhân, ngươi tuyệt đối đừng quay lại công ty!”
Lục Tân rời đi với vẻ mặt biết ơn, sau đó, hắn lên tàu điện ngầm liên thành phố đến Văn phòng An ninh.
Hắn vốn vừa nghỉ phép trở lại làm việc, nay lại lập tức xin nghỉ phép một lần nữa, như vậy thật sự không ổn chút nào. Tuy nhiên, Hàn Băng đã gọi điện thoại cho hắn, cô nói bản báo cáo nhiệm vụ lần này cấp trên đã xem xong. Đồng thời đã tiến hành kiểm tra đối chiếu đối với nhiệm vụ của đội bọn hắn, cuối cùng có thể xác định tổng thể đều chính xác, tiền thù lao cũng đang được phát theo đúng trình tự quy định, nhưng vì số tiền quá lớn nên Lục Tân cần phải tự mình ký tên.
Khi đến Văn phòng An ninh, mọi thứ đều bình thường, dường như sự hỗn loạn mấy ngày trước đã trở thành một ký ức xa xôi nào dó, bất kể là người đến báo án, hay người giải quyết vụ án, tất cả đều bận rộn, nữ cảnh sát nhỏ trong đại sảnh còn hỏi Lục Tân có ở lại đây ăn trưa không.
Lục Tân đồng ý, sau đó đi thẳng lên tầng bốn ngồi đợi.
Không lâu sau, nữ cảnh sát nhỏ đã ôm một chồng tài liệu dày cộm đến, nó vẫn còn đang tản ra mùi mực in ấm nóng.
Có vẻ như nó chỉ vừa mới được fax qua.
Lục Tân mở tài liệu ra rồi lật xem từng trang, trong lòng có cảm giác xúc động không thể kiềm nén.
“Việc khám phá thị trấn Khai Tâm: Xét thấy tầm quan trọng của tài liệu đầu tay, trả thù lao theo tiêu chuẩn sự cố cấp hai là ‘ba trăm nghìn liên minh tệ’.”
“Thu hoạch của nhiệm vụ: Bốn chiếc mô tô, súng, đạn… Tương đương với tám nghìn liên minh tệ.”
“Thu thập thông tin: Một trăm nghìn liên minh tệ. (Lưu ý: Do những thông tin liên quan đến năng lực của đối thủ thu thập được trong quá trình chiến đấu với dị biến giả có tên là ‘Trương Tứ Hỏa’ cực kỳ hữu ích đối với việc làm rõ chuỗi logic của sự cố ô nhiễm đặc biệt số 041 ở thành phố vệ tinh số hai của Thanh Cảng, vì vậy được đặc biệt duyệt thưởng!)”
“Trợ cấp sau khi xác minh hao hụt: Tiền phạt ở thị trấn Hắc Thủy, danh sách kiểm tra tổn thất đạn dược…”
“Gì?”
Lục Tân phát hiện thấy có gì đó không đúng:
“Ba triệu liên minh tệ đâu?”
“Đan Binh tiên sinh.”
Đúng lúc này, ngay phía trước phòng họp, bên cạnh chiếc TV được treo trên tường, giọng nói của Hàn Băng phát ra từ loa.
Trong đợt huấn luyện trước đó, Hàn Băng vẫn luôn dùng cách này để nói chuyện với Lục Tân, hắn đã quen với nó từ lâu.
Hắn hỏi với vẻ hơi khó hiểu:
“Có phải tiền thù lao lần này thiếu một phần không?”
Thực ra là thiếu một phần rất lớn.
Giọng nói của Hàn Băng có vẻ hơi thoải mái, cô mỉm cười và nói:
“Chính vì chuyện này nên ta mới phải liên hệ với Đan Binh tiên sinh để nói rõ đây! Đan Binh tiên sinh, liên quan đến nhiệm vụ truy bắt đoàn kỵ sĩ lần này, có một số điều mà ta cần trao đổi với ngươi trước. Sau khi đoàn kỵ sĩ này tấn công thành phố vệ tinh số hai của Thanh Cảng chúng ta, rồi cướp mất bức họa, kế hoạch ban đầu của Bộ phòng vệ thành phố là cử người của chúng ta lần theo dấu vết trước,. Sau đó sẽ báo cáo với Liên minh để thống nhất về vấn đề trao thưởng và truy nã, còn vấn đề mà chúng ta đang phải đối mặt lần này là…Khi vấn đề về tiền thưởng vẫn chưa được công bố thì ngươi đã xuất phát.”
Lục Tân đột nhiên cảm thấy mù tịt:
“Sau đó thì thế nào?”
Hàn Băng nói:
“Ngươi là thành viên của bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt, hơn nữa ngươi lại còn thông qua hình thức xin đi công tác để ra khỏi thành phố rồi bắt người.”
“Vì vậy, nếu theo quy tắc của bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm đặc biệt của Thanh Cảng chúng ta, đây được coi là một lần hành động truy bắt đặc biệt do nội bộ phê duyệt.”
Nói đến đây, cô hơi dừng lại, sau đó mới nói tiếp:
“Nên không có tiền thưởng!”
“Cái gì?”
Nghe xong câu này, cả người Lục Tân cũng trở nên mờ mịt, hắn “rắc” một tiếng ngẩng đầu lên.
“Đừng sốt ruột.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Hàn Băng đúng lúc vang lên:
“Nếu thật sự làm theo quy định thì đúng là như vậy, nhưng sau khi phân tích những quy định này, ta đã giúp ngươi phát hiện ra được một lỗ hổng, cho nên, ngươi vẫn có thể nhận được tiền thưởng…”