Chương 292: Điểm Đóng Góp
Lục Tân cảm nhận được cảm giác hụt hẫng của Thằn Lằn khi đó...
Rõ ràng là hắn đã thật sự vô cùng quyết tâm mới đưa ra yêu cầu này, vậy mà hắn đã bị từ chối một cách tàn nhẫn…
“Chuyện đó…”
Sự vô tình của Hàn Băng khiến trong lòng Lục Tân không khỏi có chút căng thẳng:
“Vậy thì khi nào ta mới có thể đạt đến tiêu chuẩn có thể gửi đơn xin?”
“Để ta xem thử…”
Ở đầu bên kia điện thoại, Hàn Băng lật xem tài liệu, sau đó mới nói:
“Cũng sắp rồi…Hiện tại, Đan Binh tiên sinh đã là nhân tài đặc biệt cấp hai, ngươi cần tiếp tục tích lũy điểm đóng góp, mới có thể đạt đến nhân tài đặc biệt cấp ba.”
“Về con số cụ thể…”
Có tiếng gõ bàn phím tính toán truyền đến qua điện thoại, sau đó Hàn Băng nói tiếp:
“Dù các tiêu chuẩn nhân tài đặc biệt được đánh giá dựa trên đãi ngộ công dân. Tuy nhiên, dị biến giả chỉ có thể thăng cấp dựa vào việc tích lũy điểm đóng góp. Mỗi lần giải quyết một sự cố liên quan đến ô nhiễm hoặc dị biến giả, Đan Binh tiên sinh sẽ có được một số điểm đóng góp nhất định, bao gồm cả những sự cố trước khi ngươi trở thành nhân viên chính thức, mà tiêu chuẩn về điểm đóng góp đã được ta lập thành một danh sách, ngươi muốn ta gửi fax hay …”
Lục Tân rất quan tâm đến điều này, hắn bèn nói:
“Nói trực tiếp đi!”
“Được!”
Hàn Băng nói:
“Tính đến nay, Đan Binh tiên sinh đã xử lý được năm sự cố ô nhiễm đặc biệt, một lần thăm dò và một lần truy bắt dị biến giả.”
“Trong năm sự cố đặc biệt, ngoại trừ sự cố tại quán cà phê ở góc đường trong lần chiêu mộ đầu tiên không được tích lũy điểm đóng góp, việc xử lý sự cố ô nhiễm đặc biệt số 041 đã giúp ngươi tích lũy được ba điểm đóng góp. Còn với sự cố ô nhiễm đặc biệt số 039, vì ngươi và Thằn Lằn tiên sinh cùng xử lý, hơn nữa lần đó ngươi tập trung vào việc học hỏi là chính nên chỉ tích lũy được một điểm đóng góp, sau đó là sự cố tấn công thành phố số 072…”
“Sự cố ô nhiễm ở khu mỏ đã mang lại cho ngươi một điểm đóng góp, việc tố giác hai cha con ông Hứa lén giấu bức họa đã giúp ngươi được thưởng mười điểm đóng góp, việc ngăn cản sự lan rộng ô nhiễm ở trung tâm thương mại Vạn Chúng đã mang lại cho ngươi mười điểm đóng góp, quả bom ô nhiễm tinh thần dưới bức tường phía nam đã mang lại cho ngươi ba mươi điểm đóng góp.”
“Sau đó, Đan Binh tiên sinh đã thăm dò thị trấn Khai Tâm, và nhận được ba mươi điểm đóng góp, việc phát hiện ra năng lực của Tần Nhiên, giúp làm rõ chuỗi logic của sự cố ô nhiễm đặc biệt số 041, làm phong phú thêm kho dữ liệu, được thưởng mười điểm đóng góp. Sau đó là hành động truy bắt đoàn kỵ sĩ lần này, bởi vì là đơn riêng nên ban đầu là ba trăm điểm đóng góp, nhưng cuối cùng chỉ có được một trăm năm mươi điểm đóng góp.”
Hàn Băng dừng một chút rồi nói tiếp:
“Cho nên, ngươi đã có tổng cộng hai trăm bốn mươi lăm điểm đóng góp.”
Hàn Băng cười khẽ rồi tiếp tục:
“Đan Binh tiên sinh, ngươi vẫn còn thiếu năm mươi lăm điểm đóng góp mới có thể đạt được đãi ngộ của nhân tài đặc biệt cấp ba…Ngươi có cần ta giúp ngươi gửi đơn xin nhận ít thù lao lại để đổi lấy thêm điểm đóng góp không?”
“…Vậy cũng được?”
Lục Tân vừa thả lỏng lại vừa kinh ngạc.
“Trong những trường hợp bình thường thì không thể.”
Hàn Băng thành thật nói:
“Điểm đóng góp có thể được quy đổi thành tiền nếu có được sự đồng ý của cấp trên. Tuy nhiên, tiền không thể mua được điểm đóng góp. Đây là nguyên tắc được đặt ra từ đầu khi thành phố Thanh Cảng vừa mới được thành lập. Cơ mà vì tiền thù lao cho việc truy bắt đoàn kỵ sĩ lần này vẫn chưa được chi trả, cho nên ta nghĩ nếu bây giờ ta lập tức đệ trình đơn xin phép lên trên, có thể cấp trên sẽ đồng ý…”
“…Hay là thôi đi.”
Lục Tân suy nghĩ một hồi, sau đó vẫn trực tiếp từ chối.
Ba triệu đã biến thành một triệu năm trăm nghìn, trái tim hắn đã rỉ máu rồi.
Nếu để hắn nhân được ít hơn nữa, chẳng phải muốn mạng hắn sao?
“Nếu chỉ thiếu có năm mươi lăm điểm đóng góp thì…”
Lục Tân cẩn thận suy nghĩ một lúc, sau đó mới hỏi:
“Vậy gần đây có sự cố nào ta có thể xử lý không?”
“Tốt nhất là những sự cố có điểm đóng góp cao một chút ấy…”
Qua những lời Hàn Băng vừa nói, hắn có thể nghe ra.
Dường như những sự cố có điểm đóng góp cao thì tiền thù lao tương ứng cũng không ít.
Nghĩ như vậy, đây thật sự là một điều vẹn cả đôi đường…
“Điểm đóng góp cao một chút…”
Sau khi nghe Lục Tân nói, giọng của Hàn Băng cũng dần thấp xuống, hình như cô đang lật giở tài liệu.
Một lúc sau, giọng nói của cô mới lại vang lên:
“Có đấy…”
Lục Tân hơi căng thẳng, vội hỏi:
“Bao nhiêu điểm?”
Hàn Băng nói:
“Có đến tận mấy điểm…”
Trái tim của Lục Tân lại khẽ chùng xuống:
“Như vậy có phải là quá ít không…”
Câu trả lời của hắn khiến Hàn Băng im lặng một lúc:
“Đan Binh tiên sinh, có thể ngươi đã có chút hiểu lầm về giá trị của điểm đóng góp…”
“Một điểm đã là rất cao rồi…”
…
“Chỉ còn thiếu có một chút thôi, tại sao hắn lại không trực tiếp thăng lên cấp ba luôn?”