Mặt Trăng Đỏ

Chương 307: Uy Hiếp

Chương 307: Uy Hiếp


Hắn đột nhiên trở mặt, nói những lời khiến người ta không thể hiểu nổi, sau đó mơ hồ gây ra một chút náo loạn.
Tuy nhiên, vì xung quanh rất có trật tự, nên sự náo loạn này cũng không đáng kể, thậm chí có người còn tò mò ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngươi đừng hiểu lầm, không phải ta muốn đối đầu với ngươi.”
Thấy hắn đã quay trở lại, Lục Tân bình tĩnh nhìn nhân viên bảo vệ kia và nói:
“Giữa chúng ta vốn không thù không oán, đúng không?”
“Ta chỉ đang làm công việc của mình mà thôi, lãnh đạo bên trên đã ra lệnh, không có cách nào khác cả…Về phần ta có thể bắt được ngươi hay không…”
Lục Tân dường như đang suy nghĩ rồi nói tiếp:
“Từ các tài liệu có thể thấy, ta hẳn là có thể. Cách thức ngươi xâm nhập vào cơ thể người khác, có hai loại: Xâm nhập bằng cách tiếp xúc và xâm nhập từ xa. Nếu là xâm nhập bằng cách tiếp xúc thì tốc độ sẽ rất nhanh, nhưng bắt buộc ngươi phải tiếp xúc với người khác mới có thể kéo dài quá trình. Còn nếu là xâm nhập từ xa, hẳn không phải là khoảng cách vô hạn, khoảng cách xa nhất…. Có lẽ không thể vượt quá mười mét, đúng không?”
Dường như Lục Tân đang nhớ lại nội dung của tài liệu, sau đó gật đầu:
“Cho nên, từ tình hình hiện tại có thể thấy…”
Lục Tân dừng lại giây lát rồi nói:
“Ngươi thật sự không thể trốn thoát…”
“Ken két…”
Nhân viên bảo vệ đó nghiến răng nghiến lợi, các cơ trên mặt hắn đã trở nên vặn vẹo.
Dường như hắn muốn nói câu gì đó thật tàn nhẫn, nhưng vừa rồi, hắn đã đi đến rìa xem thử và biết được những gì Lục Tân vừa nói đều là sự thật.
Điều này càng khiến hắn không thể chịu đựng nổi.
Người thanh niên có khí chất rất bình thường trước mặt vốn không hề được hắn coi trọng.
Một người thậm chí dám trà trộn vào thành phố chính và thách thức những người có quyền lực như hắn, sao có thể cam lòng bị đe dọa bởi một kẻ bình thường như vậy?
Nhưng khi cái người có vẻ ngoài giống như một nhân viên văn phòng này nói ra những lời không mảy may nóng giận đó lại khiến hắn cảm thấy phát cáu.
Trong mơ hồ, hắn thậm chí còn xuất hiện tâm lý sợ hãi.
Vì hắn đã nhìn thấy những người đang bao vây xung quanh, hắn cũng biết họ đang thu hẹp vòng vây.
“Xoạt!”
Hắn đột ngột đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi và hét lên đầy hung ác:
“Bây giờ là ngươi đang ép ta! Các ngươi đang muốn hại chết mọi người sao? Trong phạm vi năng lực của ta, tất cả đều là con tin của ta…Nếu các ngươi một mực muốn đối đầu với ta, ta sẽ giết hết tất cả…”
Khi nói những lời này, hắn bất ngờ xoay người đâm mạnh vào cây cột.
Vì khoảng cách quá xa, mà động tác của hắn lại quá đột ngột, gần như ngay lập tức, nhân viên bảo vệ kia đã bị đâm đến nỗi đầu toàn là máu.
Ngay sau đó, bên cạnh có người lại đứng dậy, cười ngặt nghẽo, cầm bút máy lên rồi tự đâm vào bụng mình.
Xung quanh lập tức trở nên hỗn loạn, mọi người đều hét lên kinh hãi.
Ngay cả nhân viên cảnh sát đang giúp giữ gìn trật tự cũng sợ xanh mặt, liên tục lùi lại mấy bước.
“Tìm thấy rồi…”
Một giọng nói khác bỗng vang lên, chính là cô bé ở quầy lễ tân. Cô ta lấy ra một con dao gọt hoa quả từ trong ngăn kéo, rồi kề vào chiếc cổ trắng ngần của mình, nhìn chằm chằm Lục Tân:
“Trả lời đi, ngươi muốn ta hại chết tất cả họ đúng không?”
Ánh mắt Lục Tân lập tức trở nên lạnh như băng.
Hắn cau mày đối mặt với cô bé ở quầy lễ tân, trong mắt hắn, khuôn mặt của cô bé là một người đàn ông.
Đối mặt với đôi mắt hung dữ và ác độc của người đàn ông đó, một lúc lâu sau hắn mới lắc đầu.
“Ngươi vốn đã phạm pháp rồi.”
Dáng vẻ của Lục Tân đã trở nên hơi nghiêm túc, hay nói đúng hơn là hơi thờ ơ, trong giọng nói của hắn cũng không có cảm xúc gì đặc biệt:
“Không biết vết thương của hai người vừa rồi có nguy hiểm đến tính mạng hay không, nếu như nguy hiểm đến tính mạng, ngươi đã hại đến hai mạng người. Nếu ngươi còn tiếp tục làm hại những người khác, tội ác mà ngươi gây ra sẽ không thể trả nổi chỉ bằng hình phạt tử hình, cho nên, bây giờ ngươi…Dự định sẽ trả giá bằng hình phạt cao hơn cả án tử hình sao?”
Lục Tân vừa nói chuyện, vừa di chuyển chậm rãi, như thể đang khởi động tay chân của mình:
“Mặc dù số lần ta chiến đấu với những dị biến giả không nhiều. Tuy nhiên, làm thế nào để khiến cho các ngươi càng đau đớn, ta vẫn có một chút kinh nghiệm đấy…”
“Ngươi…”
Vẻ mặt điềm tĩnh và câu nói nghe có vẻ rất thong dong của Lục Tân khiến u linh kia cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Hắn không biết tại sao lời nói của người thanh niên này lại khiến mình cảm thấy sởn cả gai ốc như vậy, nhưng sau khi kịp phản ứng hắn mới hiểu ra…
Lục Tân chỉ đang đếm tội lỗi của hắn, chứ không hề lựa chọn “thỏa hiệp”.
Điều này khiến trong lòng hắn trở nên rối như tơ vò, cơ mặt không ngừng co rút, hắn bất ngờ chụp lấy con dao gọt hoa quả rồi ra sức dí vào cổ mình.
Đồng thời hét lên đầy hung dữ:
“Ngươi…”
Hắn còn chưa kịp nói dứt lời, Lục Tân đã bất ngờ xông lên.
Trong lúc xông lên, Lục Tân đã thò tay vào ba lô, lấy ra một vật rồi ném ra xa.
“Bịch!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất