Mặt Trăng Đỏ

Chương 306: Phong Tỏa Nghiêm Ngặt

Chương 306: Phong Tỏa Nghiêm Ngặt


Sau đó hắn chăm chăm liếc nhìn viên cảnh sát:
“Giúp ta giữ trật tự là tốt rồi!”
“Được!”
Viên cảnh sát làm động tác nghiêm trong vô thức, lập tức chạy về phía đại sảnh, hét lớn:
“Giải tán, giải tán đi, giữ khoảng cách.... Trật tự!”
Với trang phục và khẩu súng trong tay, cả vẻ mặt dữ tợn của hắn, tất cả đều khiến những lời uy hiếp ấy của hắn rất có trọng lượng.
Tiếng ồn trong đại sảnh ngay lập tức được giảm đi nhiều.
“Các ngươi.... Các ngươi…”
Ở một phía, Lý Mộng Mộng lúc này cũng đã mở mắt, cô run rẩy nhìn Lục Tân, cũng không biết do sợ hay tò mò.
“Không cần sợ.”
Lục Tân gật gật đầu với cô, cười dịu dàng và nói:
“Chúng ta tới để bảo vệ ngươi …”
Sau đó hắn nhìn ra bên ngoài khách sạn, Lý Mộng Mộng nhìn gò má cùa hắn, tự nhiên lại có cảm giác an toàn đến lạ.
Một người đàn ông sẽ trở nên cực kỳ đẹp trai khi hắn ta khoác lên mình vẻ nghiêm túc.
Lúc này Lục Tân khẽ thở phào nhẹ nhõm:
“Cũng may, vừa nãy hỗn độn như vậy mà xe mô- tô của mình không bị ai đụng vào…”
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Lục Tân nói không sai, lúc này, ở bên ngoài khách sạn, cách ba hàng phố, từng loạt từng loạt nhóm ba người của quân đội tuần tra với vũ trang hạng nặng đã xuất hiện, ghìm súng trong tay, trên đầu đội một loại mũ giáp có kính đặc chế, họ đang dần tiến vào bên trong.
Tất cả những người trong vòng vây đều trở nên hoảng loạn.
Thấy những chiến sĩ trang bị vũ trang đầy đủ đang tiến đến gần, có người hoảng sợ ngồi thụp xuống, cũng có người vội chạy tán loạn.
“Mọi người chú ý, hiện tại tạm thời mọi người đang trong trận diễn tập quân sự, xin hãy phối hợp công tác của chúng ta…Ôm đầu, ngồi xổm xuống, và để ta thấy hai tay của các ngươi.”
“Nếu có hành vi nào không hợp tác với quân đội tuần tra, chúng ta sẽ quyết định nổ súng, nhưng chỉ là đạn gây mê, không cần hoảng sợ…”
Dưới sự lặp đi lặp lại của tiếng loa, ngày càng nhiều cư dân sợ hãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu.
Nhưng vẫn có người dường như sợ hãi đến tột độ, lao tới đột ngột.
“Bằng!”
“Bằng!”
“Bằng!”
Mỗi lần gặp phải trường hợp như vậy, ngay lập tức đồng loạt nổ súng.
Nhưng viên đạn thực sự là một ống tiêm nho nhỏ, hơn nữa, khi bắn ra, âm thanh được giảm đến mức cực kỳ thấp.
Điều này nhằm hạn chế sự hoảng loạn không cần thiết khi người dân nghe thấy tiếng súng.
“Chuẩn bị bước thứ hai của kế hoạch.”
Cũng chính vào lúc này, thấy tình hình đại khái đã được khống chế, quan chỉ huy lập tức phất tay mạnh mẽ.
“Rầm…”
Từng chiếc từng chiếc xe tải cao lớn chạy tới, dừng lại ở một điểm đã định trước. Ánh đèn rực rỡ đã xé toạc vẻ tối tăm của thành phố.
Từ trên xe tải, từng thành viên đội hỗ trợ mặc đồ bảo hộ màu trắng nhảy xuống, trông có hơi cồng kềnh nhưng cũng vô cùng chuyên nghiệp. Họ chia ra ba người một nhóm, hai người xông lên phía trước, một người theo sau đeo một cái túi lớn. Sau khi xông vào, đến chỗ những cư dân đang ngồi xổm tay ôm đầu, hai người giữ họ lại không cho nhúc nhích, một người lấy mặt nạ ra.
Đó là một chiếc mũ giáp có kính giống với mặt nạ bảo hộ của quân đội tuần tra, có thể đội trực tiếp lên đầu.
“Không sao đâu, sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, trước hết không nên cử động!”
Sau khi đội mũ an toàn cho một cư dân, họ an ủi một câu, rồi tiếp tục di chuyển đến người bên cạnh.
Với những người trong tầm nhìn, tất cả đều đã đội mũ giáp đặc chế, tuyến phong tỏa vẫn không di chuyển, một nhóm người có chuyên môn chạy đến, cầm máy kiểm tra nhiệt độ trong tay, quét từng chút một xung quanh, đảm bảo rằng không một ai hoặc một con vật nào bị bỏ sót…
“Bằng!”
Người dẫn đầu đội, tiểu đội trưởng Trình Huy, dùng tay móc súng ra, hướng vào một con chuột đang lẻn vào trong góc bắn nát bấy.
Rồi hạ lệnh với giọng điệu nghiêm nghị:
“Đội thứ nhất duy trì cảnh giác, kiểm soát tình hình, đội thứ hai bắt đầu tiến lên phía trước…”
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Đội thứ hai gồm những chiến sĩ trang bị đầy đủ vũ trang xông vào, thu nhỏ tuyến phong tỏa.
Từng bước một, từng bước một đều phải làm vô cùng tỉ mỉ.
Đối lập với sự điềm tĩnh của họ là một gương mặt nào đó trong đám đông, đang vô cùng kinh hãi khi chứng kiến tất cả những cảnh này. Hắn cảm giác có một sức mạnh nào đó mà hắn không thể ngăn cản đang dần lớn lên, khiến hắn tuyệt vọng.

“Các ngươi…Các ngươi nhất định muốn đối đầu với ta sao?”
Trong đại sảnh khách sạn, nhân lúc u linh kia không có ở đó, hầu hết mọi người đều đã trốn khỏi đại sảnh.
Cho dù lúc này chân hắn vẫn đang mỏi nhừ, chưa kịp hoàn hồn, không có cách gì chạy thoát, dưới sự chỉ huy của các nhân viên cảnh sát, hắn run rẩy ngồi xổm ở các nơi, giữ khoảng cách nhất định với nhau.
Lục Tân không ép buộc tất cả họ phải trốn thoát, vì điều đó là vô nghĩa.
Thực ra, thời gian chỉ trôi qua chưa đầy một phút, sau khi trật tự có vẻ đã ổn định, một nhân viên bảo vệ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt méo mó đầy hận thù liếc nhìn Lục Tân rồi hét lên:
“Ngươi cho rằng làm như vậy có thể khiến ta bó tay chịu trói sao?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất