Chương 310: Trả Lại Tiền Phòng
Ngoài ra, hắn phát hiện mình có thể sống rất tốt với thể tinh thần này, cho nên hắn đã từ bỏ thể xác của mình.
Hắn bắt đầu làm một “u linh”, tự do tự tại, và sống buông thả trong thành phố này.
…
Lục Tân mở mắt ra.
Con ma này dường như đang cố gắng gây ảnh hưởng đến Lục Tân, sau đó nhập vào cơ thể thiếu niên.
Hắn đã thành công được một phần, vì đã khiến Lục Tân xuất hiện cảm giác đó, nhưng nó chỉ tồn tại trong tích tắc.
Trước đây cũng đã từng xảy ra những chuyện tương tự, Tần Nhiên đã dùng cái chết để nguyền rủa Lục Tân, vốn có thể biến Lục Tân thành một Tần Nhiên khác. Nhưng trên thực tế, hắn chỉ gây ảnh hưởng đến một phần nào đó của Lục Tân, sau đó đã bị mẹ Lục Tân tìm thấy và dùng kéo cắt đi, phân tích từ góc độ này, u linh này thậm chí còn không bằng Tần Nhiên. Suy cho cùng, Tần Nhiên tốt xấu gì cũng có thể khiến cơ thể Lục Tân mọc ra một khuôn mặt...
U linh này chỉ khiến Lục Tân nhìn thấy “hắn” mà thôi.
“Thì ra ngươi không chỉ phạm pháp...”
Lục Tân ngẩng đầu nhìn về phía u linh đó với vẻ chán ghét.
Lục Tân nhìn thấy ký ức của u linh này, đương nhiên cũng biết hắn đã làm những gì.
Bởi vì quá phản cảm, nên ngữ điệu trong giọng nói của Lục Tân cũng trở nên hơi thay đổi.
“Ngươi...”
Khuôn mặt của u linh đó lộ ra vẻ kinh hoàng, hắn muốn bất chấp tất cả nhập vào cơ thể của Lục Tân, nhưng hắn không thể nhập vào.
Điều này khiến hắn vô cùng hoảng sợ, hắn bất ngờ há to miệng cắn xuống.
Đây là một năng lực mà hắn phát hiện được sau khi trở thành thể tinh thần, dường như hắn có thể cắn người khác?
Chỉ có điều, loại năng lực này hoàn toàn vô dụng, hắn còn chưa nghiên cứu kỹ…
Đương nhiên, một bóng đen lơ lửng giữa không trung, một người đàn ông cao hai ba mét bất ngờ há to miệng đến tận mang tai, dáng vẻ nhe những chiếc răng nanh lởm chởm dữ tợn cắn người kia, trông cũng hơi đáng sợ…
Nhưng lúc này, Lục Tân đã nhảy lên.
Hắn đứng yên tại chỗ, nhưng hai chân hơi co lại, nhảy lên độ cao hơn hai mét.
Ngay khi nhảy lên, hắn duỗi tay ra.
Lục Tân vốn tưởng em gái sẽ bước tới nắm lấy tay mình, sau đó hắn có thể mượn năng lực của con bé, nhưng không ngờ lúc này em gái hắn chỉ ngồi xổm ở bên cạnh Lý Mộng Mộng, nghiêng đầu tò mò nhìn hắn, như đang xem một vở kịch. Còn hắn, sau khi nhảy lên, phải trực tiếp đối mặt với cái miệng lớn đang cắn xuống của u linh kia, Lục Tân không còn cách nào khác, đành phải thuận thế giáng cho hắn một cái tát.
“Chát…”
Đó là một cảm giác rất kỳ lạ.
Lục Tân vung tay tát khuôn mặt u linh kia, chỉ có điều tay hắn lập tức xuyên qua, lòng bàn tay có cảm giác tê tê, giống như bị một luồng điện vô hình truyền qua, dù Lục Tân đánh không trúng nhưng sau khi lòng bàn tay vung qua, khuôn mặt của u linh này lập tức lõm xuống.
Hình như thứ vừa đánh trúng hắn không phải là tay của Lục Tân, mà là ý thức muốn đánh hắn của Lục Tân.
“Phịch…”
U linh kia bị Lục Tân tát ngã nhào dưới đất, thân thể to lớn run rẩy, Lục Tân thì thuận thế từ trên không trung rơi xuống, vì không có em gái trợ giúp, tự mình hắn khống chế thân thể không được linh hoạt như trước, hắn cũng không dám làm động tác lộn nhào, tránh cho bản thân ngã đập đầu xuống đất, thế là hắn dứt khoát không nhúc nhích, thuận thế giẫm chân xuống mặt đất.
“Huỵch!”
Động tác giẫm chân này của Lục Tân, hoặc là ý thức của hắn, khiến u linh kia điên cuồng hét lên.
Lục Tân đã giẫm lên phần giữa thân thể đang ngã ở dưới đất của hắn.
Chỗ bị giẫm lên bắt đầu trở nên méo mó và sụp đổ từng chút một.
Giống như một tờ giấy trắng hình người bị tàn thuốc đốt thủng một lỗ.
Thân thể hắn thiếu đi một mảnh lớn, cả người đau đớn run rẩy, hắn gào khóc rồi co người lại trong cơ thể cô bé lễ tân.
Sau đó, người gào khóc trở thành cô bé lễ tân.
Cô ta ấn chặt bụng dưới, nước mắt và mồ hôi lạnh tuôn ra.
Lục Tân đi thẳng đến trước mặt cô bé lễ tân, gõ lên mặt bàn.
Sau đó, trước ánh mắt kinh hãi của cô bé, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, chỉ đè thấp giọng rồi nói:
“Ngươi hãy thành thật mà chờ ở đó đi. Nói thật lòng, lần này ta cũng không muốn nương tay với ngươi đâu. Chỉ có điều ngươi thật sự quá yếu, không có cơ hội không nương tay, ta thật sự không hiểu tại sao ngươi lại ảo tưởng rằng mình là thần…Bây giờ, nhân lúc họ còn chưa đến, ngươi hãy mau giúp ta làm một việc khác…”
Ánh mắt cô bé lễ tân nhìn hắn như thể nhìn thấy ma quỷ.
Còn Lục Tân thì vô cùng nghiêm túc:
“Ta không tới đây để thuê phòng ngủ lại, ta chỉ muốn dụ ngươi tới đây để dễ xử lý…Cho nên, ngươi phải trả lại cho ta tiền phòng mà vừa nãy ta đã đóng…”
“…”
“?”
Cô bé lễ tân, hay nói đúng hơn là u linh kia, thật sự sắp phát điên lên, nhưng lại không dám không nghe theo.
Cô ta run rẩy đưa tay lấy ra một xấp tiền giấy từ trong ngăn kéo, run rẩy đưa cho Lục Tân.
Lục Tân im lặng giây lát, sau đó rút ra hai tờ từ bên trong, rồi nói:
“Cảm ơn!”