Chương 311: Tử Hình
“Bình” “Bịch” “Bình” “Bịch”
Bên ngoài khách sạn, có âm thanh rất nhanh và nhịp nhàng vang lên, một tổ đội chi viện trang bị vũ trang bước vào.
“Chính là cô ta.”
Lục Tân chỉ vào một cô gái ở quầy lễ tân, tiểu đội chi viện lập tức chạy lại.
“Các ngươi làm gì vậy?”
“Sao các ngươi lại bắt ta...”
“..... ’’
Thấy đội chi viện xông đến, cô gái lễ tân hoảng sợ hét toáng lên.
Dường như lúc này cô gái thật sự rất sợ hãi, vừa muốn giãy dụa nhưng lại không dám phản kháng.
Thông qua camera trước ngực Lục Tân, Hàn Băng nhìn thấy toàn cảnh hiện trường, nhẹ giọng giải thích:
“Hẳn cô ta không biết gì thật, chắc U linh kia đã trốn tới đâu đó trong thân thể cô ta rồi.”
“Hắn đã có khả năng chủ động điều khiển mọi hành động và ý thức của người bị hắn ký sinh, lẩn trốn sâu bên trong tiềm thức của người đó để không ai phát hiện, nhưng chỉ cần chúng ta xác định được vị trí của hắn thì vẫn có cách để ép hắn thoát ra khỏi người cô gái này.”
Lục Tân gật đầu một cái, hắn rất tin tưởng vào khả năng phân tích của Hàn Băng.
Sở dĩ lần này đối phó với U linh thuận lợi như vậy đều nhờ một phần phân tích của Hàn Băng.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói:
“U linh này sẽ có kết cục thế nào?”
Hàn Băng nói trong tần số:
“Căn cứ theo luật pháp của Thanh Cảng, rất có thể sẽ là tử hình.”
Giọng Lục Tân khẽ run:
“Tử hình thật à?”
Hàn Băng ngừng một chút rồi mới nhẹ giọng nói:
“Tử hình cũng chẳng khác nào cướp đi quyền sống còn của hắn.”
“Thế là lúc còn ở Thanh Cảng hắn đã là một người chết, đối với hắn mà nói, dù đưa đến bộ nghiên cứu để phối hợp hay đưa đến bộ bảo vệ thành phố để trở thành thành viên của tổ kết án đặc biệt cấp D cũng đã là kết cục rất tốt rồi.”
Lục Tân gật đầu, câu trả lời này không nằm ngoài dự kiến của hắn.
Hắn quay đầu lại nhìn, nếu tổ đội chi viện đã vào sân, tâm trạng hắn cũng có thể thả lỏng.
Hắn thấy một cô gái đang gào thét, trên đầu đội một chiếc mặt nạ bảo hộ, trên cổ gắn máy ức chế năng lực, trên người cũng bị quấn bởi hai bộ bảo hộ ba lớp bắng sợi, cả người bị quấn lại giống như đòn bánh chưng vậy. Sau đó một nhân viên cường tráng cúi người bồng cô lên, đi đến một chiếc ô tô có thùng thủy tinh đang đậu ở bên ngoài.
Cả quá trình hắn chỉ nói một câu:
“Mời ngươi yên tâm phối hợp, chúng ta sẽ bảo đảm sự an toàn của ngươi, xong chuyện sẽ phát trợ cấp ít nhất là một vạn cho ngươi....”
Sau khi cô gái nghe được, tiếng la hét liền nhỏ dần, chỉ còn hơi sợ hãi.
Lục Tân nhìn một loạt hành động này mà rợn người.
Đội chi viện mạnh mẽ quá...
Nhìn quá trình họ làm việc, trừ khi niệm lực của dị biến giả hệ u linh mạnh đến mức làm tê liệt máy ức chế, sau đó lại phá hủy mặt nạ bảo hộ, đồ bảo hộ và thùng thủy tinh chống đạn, còn không làm sao mà hắn trốn thoát được...
Điều duy nhất vẫn chưa rõ đó là, không biết cô gái bị liên lụy này sẽ ra sao.
Các chiến sĩ xếp thành từng hàng đi vào trong, tiến hành phong tỏa khu vực này.
Tuy rằng bản thân đã bắt được u linh nhưng Lục Tân biết công việc của họ vẫn chưa kết thúc.
Dựa theo quy định, họ phải tiếp tục tiến hành kiểm tra cho đến khi xác nhận việc bắt giữ là chính xác.
Ngoài ra, những người nhìn thấy hiện tượng kỳ dị này cũng cần phải kiểm tra, cho đến khi đưa ra kết luận.
“Không còn chuyện của ta nữa rồi chứ?”
Lục Tân chào hỏi đội trưởng ở phía bên kia.
Người đó là là tổ trưởng tổ điều tra mà Lục Tân từng hợp tác, tên Trình Huy.
“Đan Binh tiên sinh vất vả rồi.”
Trình Huy hành lễ với Lục Tân, sau đó mới thả lỏng, cười nói.
“Công việc giống các ngươi thôi.”
Lục Tân cười cười rồi xoay người đi ra bên ngoài khách sạn.
“Này...”
Một giọng nói hơi run rẩy vang lên, Lục Tân quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đang gọi hắn.
Cô gái này hình như tên là Lý Mộng Mộng, lúc này dù chưa bình tĩnh nhưng cô vẫn gọi hắn lại.
“Ngươi... Ngươi cứ thế mà đi à?”
“Ừm.”
Lục Tân cười với cô:
“Ta xong việc rồi.”
“Ngươi...”
Lý Mộng Mộng hơi do dự, ngẩng đầu nhìn Lục Tân, ánh mắt mang theo vẻ mong đợi:
“Ngươi tên gì?”
“Hả?”
Lục Tân kinh ngạc nhìn cô.
Cách đó không xa, em gái Lục Tân đang dựa vào tường bỗng bật cười “ha ha” một tiếng.
Lý Mộng Mộng thấy Lục Tân nhìn mình liền hơi đỏ mặt, vội vàng giải thích:
“Ngươi... Ngươi đừng có hiểu lầm, ta.... ta thấy, có thể sau này sẽ gặp phải một số vấn đề, đến lúc đó.... có thể gọi điện thoại hỏi ngươi.... đúng rồi, vậy nên...”
Mặt cô đã đỏ ửng:
“Có thể cho ta số điện thoại của ngươi không?”
“Vô ích thôi.”
Lục Tân lắc đầu, cho dù cho cô số điện thoại, cô cũng sẽ không nhớ đâu.
Theo quy định xử lý nguồn ô nhiễm đặc biệt, có thể lúc cô ấy rời khỏi máy kiểm tra đã không còn những chuyện vừa rồi.
Nhưng mà, chần chừ một hồi, hắn vẫn cười nói:
“Ngươi không cần sợ, hắn đã bị bắt rồi, không còn chuyện gì nữa đâu.”