Chương 318: Ông Nội Ngươi
“Ở khách sạn cái gì?”
Tửu Quỷ nhìn Lục Tân bằng ánh mắt bất mãn:
“Tiền của công ty không phải là tiền à?”
Nói đoạn, cô thở ra một ngụm khói, chỉ điếu thuốc về hướng phòng ngủ:
“Giường của ta vừa rộng vừa êm ái, hai chúng ta ngủ chung vẫn thừa chỗ, hơn nữa...”
Cô đặt đôi chân đang chống lên ghế xuống đất, lại châm điếu thuốc khác, vừa hút vừa híp mắt nhìn Lục Tân:
“Gọi ngươi qua đây là vì có chuyện mà, ngươi ở đây thì buổi tối chúng ta cũng tiện tâm sự, đúng không?”
“Nhưng mà ngươi...”
Lục Tân chưa bao giờ cảm thấy lúng túng như thế, hắn nhìn Tửu Quỷ, mặt đỏ ửng cả lên.
“Chúng ta đều là người lớn cả rồi, sao ngươi còn nhút nhát thế chứ?”
Trái lại, Tửu Quỷ cảm thấy khá bất mãn, lườm Lục Tân. Theo ánh mắt của Lục Tân, cô cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc áo T-shirt mình đang mặc, lập tức hiểu ra vì sao mặt Lục Tân lại đỏ lựng lên như thế rồi, cô cười sảng khoái:
“Ngươi đừng coi ta là con gái. Cứ coi ta là ông nội ngươi đi...”
Tam quan của Lục Tân sắp sụp đổ.
Không ngờ rằng, lúc này, Tiểu Ngô và Tiểu Vương lại gấp gáp bước ra từ trong bếp. Lục Tân vốn tưởng rằng cứu binh tới rồi, nhưng họ cũng mang vẻ mặt mừng rỡ, Tiểu Vương nói:
“Nói đúng lắm, đã tới nhà chơi rồi thì sao có thể để Tiểu Binh ra ngoài khách sạn ở được, ngươi cứ ở trong nhà đi...”
Cha Tửu Quỷ là Tiểu Ngô há miệng, dường như còn chút do dự.
Nhưng Tiểu Vương lập tức kéo ông ta lại, nháy mắt với con gái đang ngồi trên ghế salon.
Tiểu Ngô đành bất chấp, cắn răng nói:
“Ta có đồ ngủ mới, lát nữa sẽ đưa cho Tiểu Binh một bộ...”
Lục Tân không thể từ chối lòng hiếu khách của gia đình này, gấp gáp tới mức đứng ngồi không yên.
Hắn không thể làm gì hơn ngoài thoả hiệp:
“Nếu không thì ta ngủ ở sô pha...”
“Không cần.”
Mẹ Tửu Quỷ là Tiểu Vương bộc lộ sự quyết tâm không hề tầm thường, bà cắn răng nói:
“Cứ ở trong phòng Cách Cách đi, phòng nó rộng lắm!”
Lục Tân nhìn lướt qua Tửu Quỷ đang cười ha ha với mình, cảm giác tuyệt vọng ùa tới.
Rửa bát xong, bốn người ngồi ghế salon cùng xem TV, bầu không khí vô cùng quỷ dị, bỗng Tiểu Ngô và Tiểu Vương cảm thấy buồn ngủ.
Dưới sự thúc giục của họ, Tửu Quỷ và Lục Tân nhanh chóng rửa mặt, sau đó bị đuổi vào trong phòng ngủ.
Phòng ngủ rất lớn, hơn nữa, điều làm cho Lục Tân ngạc nhiên là cách bày trí bên trong trông hệt như phòng của một nữ sinh cấp 3.
Ga giường in hình nhân vật hoạt hình, trên tường dán poster vài bộ phim, có mấy tấm là ảnh chụp màn hình những bộ phim cũ, được phục chế lại rồi in ra, đó cũng là món đồ rất thịnh hành trong giới trẻ hiện nay.
Ngay phía trên đầu giường là một người đàn ông đầu trọc, mặc áo choàng, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước...
“Phòng ngủ này cũng đâu có lớn lắm...”
Lục Tân ôm balo của mình, không dám ngồi, nói với vẻ ấp úng.
“Suỵt...”
Tửu Quỷ ngồi ở mép giường, vắt chéo hai chân, nháy mắt với Lục Tân:
“Họ nghe thấy bây giờ...”
Lục Tân ngạc nhiên, lát sau mới hiểu cô đang nói gì, gương mặt lập tức đỏ ửng.
Trái lại, Tửu Quỷ vẫn vô cùng thản nhiên, cầm cốc sứ nhấp một ngụm trà, lắc đầu nói với vẻ cảm khái:
“Họ cũng không dễ dàng gì, hao hết tâm tư vì đứa con gái là ta. Không biết ta đã đi khám bao nhiêu vị bác sĩ, mời bao nhiêu thầy bói về xem. Tất cả ngóc ngách trong phòng đều được bày trí cho giống với phong cách của một cô gái hết mức có thể. Thậm chí, họ còn nghĩ tới việc kén rể cho ta nữa... Mong…. tốt xấu gì cũng sửa được sở thích, từ ông nội biến thành bà nội cũng tốt rồi...”
Lục Tân không biết nên trả lời thế nào, hắn cảm thấy có gì đó sai sai nhưng không biết sai ở đâu.
“Thế nhưng...”
Cô thở dài thườn thượt:
“Vô ích cả thôi... Ta đã như vậy, mấy ông bạn già không hiểu, sao hai tên Tiểu Ngô kia hiểu được...”
Lục Tân nghe cô nói tới đây, thoáng nhận ra vài điều.
Trước đó, hắn mới bắt một linh hồn, đối phương cũng có thể sống nhờ trong cơ thể người khác. Lẽ nào trạng thái bây giờ của Tửu Quỷ cũng giống với linh hồn kia lúc thi triển năng lực, trong cơ thể của một cô gái có chứa linh hồn của một ông chú sao?
Nhưng dường như dị biến giả hệ linh hồn không thể ở trong một cơ thể trong khoảng thời gian dài.
Nếu không thì linh hồn sẽ bị não bộ của đối phương đồng hoá, biến thành người đó.
Còn trạng thái của Tửu Quỷ đã xuất hiện từ rất lâu rồi, không thể giải thích bằng sự kiện linh hồn kia được.
Mặt khác, nếu như Tửu Quỷ có chướng ngại về mặt tư duy, có lẽ cô không thể có logic chặt chẽ và nhận thức tỉnh táo như thế được.
Thực ra, hắn cũng rất tò mò với vấn đề này, nhưng không thể hỏi kỹ hơn.
Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Tửu Quỷ, nếu như hắn hỏi quá sâu thì có vẻ bất lịch sự.
“Đã tới lúc rồi...”
Khi Lục Tân đang mải mê nghĩ ngợi, Tửu Quỷ nhìn lướt qua đồng hồ báo thức đầu giường, đột nhiên cô đứng lên, kéo rèm cửa sổ lại.
“Làm... làm gì vậy?”
Lục Tân luống cuống, giọng nói của hắn còn hơi run run.
“Ngươi nói xem ta muốn làm gì đây?”
Tửu Quỷ vừa nói vừa cởi áo T-shirt, quay đầu lườm Lục Tân.