Chương 317: Ngủ Lại
“Phụt...”
Suýt nữa thì Lục Tân phun trà trong miệng ra, hắn cảm thấy có gì đó sai sai. Chẳng lẽ cha mẹ Tửu Quỷ đã hiểu lầm gì rồi sao?
“Các ngươi đang nghĩ gì thế?”
Lúc này, Tửu Quỷ ló đầu ra từ trong phòng bếp, nhíu mày nói:
“Đây là Tiểu Binh, đồng nghiệp của ta, tới đây để giúp ta xử lý công chuyện, đây mới chỉ là lần thứ hai chúng ta gặp nhau thôi... Ta nói hai người các ngươi này, tuổi vẫn còn trẻ, có thể giác ngộ tư tưởng một chút được không?”
“Đừng có ngày nào cũng nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này nữa, tập trung sức lực vào sự nghiệp không được sao?”
“Chuyện này...”
Biểu cảm trên gương mặt cha mẹ Tửu Quỷ trở nên lúng túng.
Hồi lâu sau, mẹ Tửu Quỷ đẩy đĩa hoa quả tới trước mặt Lục Tân, bối rối nói:
“Ngươi ăn đi, ta đi giúp con bé nấu cơm...”
Trong phòng bếp lập tức vang lên giọng nói bất đắc dĩ của Tửu Quỷ:
“Tiểu Vương, à... à không phải, mẹ... ngươi đã lớn vậy rồi mà chân tay vẫn còn vụng về, đánh vảy cá như thế sao mà được?”
“Ngươi phải đặt ngang con dao ra... làm sao vậy?”
“Mới nói ngươi hai câu mà ngươi đã khó chịu, thật không hiểu nổi người trẻ tuổi các ngươi đang nghĩ cái gì nữa.”
“Người còn là giáo sư đại học nữa chứ, thế này thì sao dạy được đám nhóc đó đây?”
...
Cho dù ăn ở nhà nhưng bữa ăn vẫn rất phong phú.
Tửu Quỷ loay hoay trong phòng bếp hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng hấp xong một con cá, xào mấy món mặn, còn ninh một nồi thịt kho tàu... còn tiện miệng dạy dỗ mẹ hơn mười phút.
Sau khi đồ ăn được bày hết ra bàn, Tửu Quỷ khui một chai rượu trắng, mời Lục Tân và cha mẹ ăn cơm:
“Nào, ăn cơm thôi.”
Cha mẹ Tửu Quỷ mang vẻ mặt tuyệt vọng, thỉnh thoảng lại nhìn sang Lục Tân bằng ánh mắt cầu cứu.
Lục Tân có thể làm gì khác nữa chứ?
Đương nhiên là hắn giả vờ không nhìn thấy, ăn thêm hai bát cơm rồi.
“Tiểu Binh à, đừng chỉ mải ăn không. Nào, tới đây, nâng chén rượu đầy...”
Tửu Quỷ rất nhiệt tình, không chỉ ăn mà còn uống rượu liên tục, còn mời cả Lục Tân.
Bỏi vì đây là lần đầu tiên tới, Lục Tân ngại ngùng, không đi xới bát cơm thứ ba, hắn lắc đầu:
“Không cần đâu, dù sao chúng ta...”
Hắn không nói tiếp nữa, vì hắn không rõ cha mẹ Tửu Quỷ có biết chuyện cô được chiêu mộ hay không.
Bộ phận dọn dẹp nguồn ô nhiễm có một quy định, không được nói về chủ đề này trước mặt người khác.
“Này, không sao đâu, rượu cũng là lương thực, càng uống càng trẻ ra...”
Tửu Quỷ nhất quyết muốn rót cho Lục Tân một chén rượu, sau đó, cô cười sảng khoái:
“Muốn ăn thịt thì cứ ăn đi, dù sao ngươi đang độ thanh niên, tuổi ăn tuổi lớn...”
“Sặc...”
Lục Tân nhìn cô em trông như học sinh cấp ba trước mắt. Tửu Quỷ đã thay một chiếc áo dài tay màu trắng có vẻ cũ, đôi chân trắng nõn xỏ dép lê giẫm lên chiếc ghế con. Dáng vẻ cô vừa rót rượu vừa mời mình ăn khiến Lục Tân cảm thấy có gì đó sai sai.
Cha Tửu Quỷ giải vây:
“Người ta không muốn uống thì thôi, con... cũng uống ít thôi, con gái con đứa...”
Nói tới đây, ông cũng ngừng lại, ban đầu thì thuận miệng nhưng về sau lại không thể nói hết được.
“Ai, tuổi của ta mà các ngươi còn không hiểu à...”
Tửu Quỷ thở dài thườn thượt, cầm một cái cốc lên đặt trước mặt cha, giơ tay rót một chén đầy, khuyên nhủ:
“Bây giờ trong nhà cũng chẳng có người ngoài, ta không gọi ngươi là cha đâu... Tiểu Ngô à, không phải ta đang chê bai ngươi đâu, nhưng con người ngươi á, quá thật thà... Không uống rượu, cũng không hút thuốc, năm đó Tiểu Vương nhìn trúng điểm nào của ngươi vậy? Ngươi nhìn cái vòng tròn quan hệ của ngươi ở trường học kia kìa... Không ổn đâu, ngươi về hưu đi! Về nhà rồi ta nuôi ngươi, ta không tiếc rẻ gì ngươi một đôi đũa...”
Cha Tửu Quỷ cảm động tới mức suýt thì bật khóc.
Ban đầu, mẹ Tửu Quỷ muốn khuyên nhủ vài câu, nhưng nhìn con gái nhà mình xong lại không dám nói nữa.
Dù sao ban nãy bà mới bị dạy dỗ tận mười phút xong...
…
“Bình thường gia đình này vẫn sống như vậy sao?”
Lục Tân nghĩ thầm, bầu không khí này hành hạ hắn tới mức suốt bữa cơm không dám nói câu nào, chỉ cắm đầu ăn.
Một bữa cơm trôi qua thật gian truân, cha Tửu Quỷ là Tiểu Ngô bị chuốc ba chén rượu, ngay cả mẹ Tửu Quỷ Tiểu Vương cũng không chịu nổi sự nhiệt tình của con gái nhà mình, bị chuốc một ly. Nhưng Lục Tân thì chỉ uống hai ngụm thôi, hắn còn ăn rất nhiều cơm nữa...
“Buổi tối...”
Ăn cơm xong, Tửu Quỷ và Lục Tân ngồi trên ghế salon hút thuốc, Tiểu Ngô và Tiểu Vương rửa bát trong bếp.
Lục Tân nhìn thấy Tửu Quỷ loanh quanh mãi không nói vào chuyện chính, bèn hỏi dò xem sao.
Không biết kế hoạch cụ thể của Tửu Quỷ như thế nào, chuyện cần bàn bạc ngay trong tối nay là tìm chỗ cho Lục Tân ở.
Không ngờ rằng, Lục Tân vừa hỏi, Tửu Quỷ đã khoát tay áo:
“Buổi tối ngươi ngủ ở phòng ta đi!”
“Choang...”
Trong bếp vang lên một tiếng động chói tai, không còn âm thanh cọ rửa bát đĩa nữa.
Không cần nhìn cũng biết có bốn lỗ tai đang dựng lên.
Lục Tân càng hoảng sợ hơn:
“Gì vậy?”
Tửu Quỷ kinh ngạc:
“Gì cái gì? Ngươi đã tới chỗ ta rồi mà không ngủ lại buổi tối à?”
Lục Tân nhìn cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi đang hút thuốc, gương mặt trong veo như nước trước mặt, cảm thấy mơ hồ. Hồi lâu sau, hắn mới đưa ra ý kiến mà bình thường hắn sẽ không bao giờ chủ động nói ra:
“... Chuyện đó, ta vẫn nên ở khách sạn thôi! Có trụ sở chính... công ty chi trả mà!”