Chương 333: Bị Theo Dõi
Nghe Lục Tân nói vậy, nữ phục vụ cũng không di chuyển, cười giải thích:
"Chỉ khi nếm thử vị đắng mới có thể cảm nhận được mùi thơm của nó đó. Cuộc đời cũng giống như cà phê vậy, có khi chúng ta sẽ cảm thấy rất đau khổ, thật ra nỗi đau này đều là tự mình tạo nên. Nếu có thể hãy thử buông bỏ thành kiến của chính mình, tiếp nhận sự thật của cuộc sống, có lẽ sẽ thoải mái hơn nhiều..."
Lục Tân ngẩng đầu, nhìn cô ấy với vẻ mặt tươi cười, nhẹ giọng:
"Tiên sinh, ngài có thể bắt đầu với tách cà phê này trước, cà phê của chúng ta đặc biệt được vận chuyển từ phía nam. Tên là Hắc Ma Phương, số lượng mỗi năm rất ít, cho nên mới bán đắt như vậy, thêm bất kỳ thứ gì vào giống như đang sỉ nhục nó vậy..."
Lục Tân cúi đầu liếc nhìn tách cà phê, cảm giác trong tách cà phê này chắc không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất chính là đắng.
Hắn suy nghĩ rồi nói:
"Ta...."
Nữ phục vụ nói:
"Nếu như ngài thật sự thích uống ngọt, hay là uống Cappuchino đi..."
"........."
"Vậy à...."
Lục Tân không ngờ người ta lại tôn trọng cà phê như vậy, hắn suy nghĩ rồi nói:
"Vậy cho ta một ly Cappuchino đi!"
"Được, ta đi lấy cho ngươi một ly. ''
Nữ phục vụ hơi bất ngờ, sau đó đổi giọng địa phương rồi xoay người rời đi.
"Đợi đã..."
Lục Tân gọi cô lại, chỉ vào tách cà phê trước mặt rồi nói:
"Cho ta trả lại tách cà phê này."
Nữ phục vụ quay đầu nhìn Lục Tân, nở nụ cười:
"Xin lỗi tiên sinh, cà phê không trả lại được...."
"Cô...."
Tách cà phê đắt như vậy mà không trả lại được, lòng Lục Tân đau nhói.
Nhưng nghĩ lại, người ta đã pha ra cho mình rồi, có lấy về lại cũng không bán được, không cho trả lại cũng bình thường thôi.
Hắn đành bất đăc dĩ thở dài:
"Vậy thôi, ta uống cái này, cho ta vài gói đường đi."
Nữ phục vụ nói:
"Tiên sinh, cà phê không thể thêm đường mà...."
"Nhưng ta không thích uống đắng."
"Vậy sao ngài không uống Cappuchino...."
"Thế ngươi cho ta trả lại tách cà phê đi..."
"Cà phê không trả lại được..."
"Vậy ngươi lấy đường cho ta..."
"Sao ngài không uống..."
"Ngươi cứ nói như thế có phải không tôn trọng Cappuchino rồi không?"
Không hiểu vì sao, chủ đề câu chuyện lập tức bước vào giai đoạn giằng co.
Lục Tân nhìn nữ phục vụ, nữ phục vụ lại nhìn Lục Tân, hai người mỉm cười rất lịch sự, nhưng không ai chịu thua ai.
Dù sao họ đều là người có quy tắc.
"Tiên sinh, cà phê của chúng ta, không, thêm, đường, được, nhé...."
Nụ cười trên mặt nữ phục vụ đã cứng đờ, nhưng cô vẫn kiên trì từng chữ từng chữ nói lên quan điểm của mình.
"Được thôi..."
Cuối cùng Lục Tân quyết định, dù sao thì mình cũng là đàn ông, không nên đôi co với con gái.
Hắn thỏa hiệp.
Trên mặt nữ phục vụ lộ ra vẻ vui mừng tán thưởng.
Sau đó Lục Tân lấy trong túi bên cạnh ra một viên kẹo, từ từ bóc giấy gói, rồi thả viên sô cô la đang tan chảy vào trong tách cà phê, sau đó lấy chiếc muỗng nhỏ màu bạc nhẹ nhành khuấy cho nó hòa tan.
"Ơ?"
Không khí liền trở nên rất áp lực.
Bên ngoài quán cà phê, bóng dáng em gái xuất hiện, con bé ghé lên trên cửa sổ thủy tinh, chăm chú nhìn chiếc túi của Lục Tân.
Trong nháy mắt Lục Tân chợt nghĩ đến điều gì đó, lập tức đè cái túi lại.
Chết rồi, lộ tẩy...
Cùng lúc đó, sắc mặt của nữ phục vũ mặc trang phục hầu gái đang ôm menu vào trong lòng trở nên u ám, sau đó cô chầm chậm mỉm cười, nhìn tách cà phê trước mặt Lục Tân vì có sô cô la nên đã không còn nguyên chất....
Cô từ từ nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng đều và lợi đỏ thẫm:
"Tiên sinh, ngài thật biết cách thưởng thức..."
…
Có thể về rồi.
Sau khi uống được một nửa ly cà phê có bỏ thêm chocolate, Lục Tân bắt đầu có cảm giác này.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng, mình đã bị người ta để mắt tới.
Đó là một loại cảm giác rất khó nói rõ ra, giống như ở đâu đó có kẻ nào đang nhìn trộm mình, con mắt cứ gắn chặt lấy mình, nhưng bất kể cố gắng tìm kiếm ra sao cũng không thể tìm ra được người đó, cả quán cà phê yên tĩnh vô cùng. Ngay cả cô nhân viên phục vụ mặc đồ hầu gái màu đen cũng không tranh luận với Lục Tân nữa mà quay về quầy pha chế, thoạt nhìn có vẻ rất tất bật nhiều việc mà lại giống như chẳng có việc cụ thể nào.
Rất nhiều người khi có cảm giác bị người nào đó nhìn chòng chọc thì bản năng sẽ cho rằng đó chỉ là ảo giác.
Nhưng Lục Tân thì khác, hắn cảm nhận được rất rõ rệt.
Hắn còn không biết cụ thể là mình đã sập bẫy như thế nào, nhưng so sánh với những chuyện Tửu Quỷ từng trải qua khi đó, hắn bỗng hiểu vì sao Tửu Quỷ lại rơi vào bẫy, Tửu Quỷ cho rằng do cô bị bại lộ trong quá trình điều tra tổ chức này nên mới bị để mắt tới. Nhưng trên thực tế, có lẽ sự thực hoàn toàn khác với những điều cô nghĩ, đối phương không phải vì nghi ngờ cô phát hiện được điều gì nên mới theo dõi cô.
Nguyên nhân rất có thể chỉ vì cô đã thêm rượu vào cà phê.
Đối với người đó, đây là hành vi thiếu tôn trọng cà phê.
...
Nghĩ thông suốt vấn đề này, Lục Tân tiếp tục chậm rãi uống nốt tách cà phê.
Dù sao thì nó cũng rất đắt.
Hơn nữa, hắn cần phải bảo đảm rằng đối phương đã thực sự theo dõi mình.
Sau đó, hắn mới đứng dậy, khoác túi lên...