Mặt Trăng Đỏ

Chương 334: Trở Về Nhà

Chương 334: Trở Về Nhà


Em gái vẫn túm lấy túi hắn, muốn lục ra kẹo tàng trữ trong túi, Lục Tân làm bộ như không nhìn thấy em gái như trước đây, hất cả túi cả em gái lên vai mình.
Trả tiền, nhận tiền thừa, rời khỏi quán.
Lục Tân đi sang bên kia đường, quay đầu nhìn lại, chợt cảm thấy tiệm cà phê trở nên quái dị khó nói.
Dưới ánh mặt trời, nó có vẻ dần trở nên u tối, như ánh sáng tới gần liền khúc xạ đi chỗ khác.
Đằng sau tấm cửa sổ thủy tinh đang phản chiếu cảnh vật trên đường phố đối diện, cảm giác có ánh mắt nào đó đang nhìn chằm chằm mình ngày lúc càng mãnh liệt.
Lục Tân lên tàu điện, tới bãi đỗ xe bên cạnh trạm tàu thành phố Vệ Tinh số 4, lấy xe gắn máy mình gửi từ trước.
Do không biết sau khi bị tổ chức nọ theo dõi sẽ gặp phải chuyện gì nên ban đầu hắn và Tửu Quỷ đã hẹn, sau khi đi vào tiệm cà phê kia, hai bên sẽ không liên lạc với nhau nữa, để tránh làm cho đối phương cảnh giác khi thấy hai mục tiêu của mình tiếp xúc với nhau.
Lấy xe ra, Lục Tân lên tàu, quay về thành phố Vệ Tinh số 2.
Lúc này Tửu Quỷ hẳn đang ở một nơi có thể quan sát được mình, thấy được hành vi của mình. Cô ấy sẽ hiểu ra rằng mình đã thành công làm cho đối phương để mắt tới. Ngay khi mình lên tàu, Tửu Quỷ sẽ lập tức đi sắp xếp mọi chuyện để bắt tổ chức kia.
Chỉ cần bên này mình thành công xác nhận lời mời đối phương tới làm khách, gọi một cú điện thoại qua, bên phía Tửu Quỷ sẽ lập tức hành động.
"Liệu có phải vì mình quay về thành phố Vệ Tinh số 2, khoảng cách hơi xa quá nên đối phương không theo kịp mình không nhỉ?"
Đây là một trong những mối lo của Lục Tân.
Song khi lên tàu, hắn thận trọng cảm thụ lại, phát hiện cảm giác bị nhìn chằm chằm này còn mãnh liệt hơn trước.
Vậy yên tâm rồi.
Chỉ cần ghim chặt được mục tiêu thì sẽ đeo bám như giòi đã đục vào xương.
Buổi tối sẽ có quái vật tinh thần tìm đến mục tiêu, ra tay sát hại.
Đây quả đúng là một biện pháp giết người vô hình...
Lục Tân ngồi trên tàu, vừa ấn túi xuống không cho em gái mở ra, vừa nhắm mắt, lẳng lặng nghĩ.
Từ khi ánh trăng chuyển màu đỏ, rất nhiều sự việc trên thế giới này cũng thay đổi.
...
Khi đến trạm chính ở thành phố Vệ Tinh số 2, Lục Tân nhận lại xe máy của mình, cẩn thận kiểm tra xem nó có trầy xước gì không rồi mới lái xe về nhà.
Lần này tới thành phố Vệ Tinh số 4, hắn vốn tưởng sẽ có một trận chiến kịch liệt, cho nên mới mang theo xe máy để đề phòng trước, nhưng không ngờ mọi chuyện lại phát triển nhẹ nhàng như thế, không dùng đến xe này coi như phí công mang đi mang về...
Hắn không vội về nhà mà lái xe tới chợ trước, mua vài quả dưa chuột, cà, mấy lạng thịt ba chỉ, thấy hải sản trông có vẻ tươi mới bèn mua nửa cân, treo trên tay lái, thong thả phóng xe về nhà.
Đi xe máy cũng có cái bất tiện, lúc mua đồ ăn không dễ mặc cả.
Người bán nhìn xe sẽ theo bản năng tăng giá lên chút chút.
Dắt xe vào hàng hiên, cẩn thận khóa lại, sau đó Lục Tân xách đồ ăn lên tầng. Khi đẩy cửa bước vào, hắn thấy bố mẹ mình đang ngồi cạnh bàn ăn, không biết vừa nói chuyện gì mà cả hai đều trầm mặc, bầu không khí khá ngột ngạt.
Nghe thấy tiếng bước chân của Lục Tân, hai người đồng thời quay đầu lại.
Một người lập tức vui vẻ tươi cười, người kia thì mặt ngày càng sa sầm.
Lục Tân nhanh nhẹn cướp lời cả hai:
"Ta mua ít đồ, tối nay thêm món đi!"
Bố bị hắn cắt đứt, không biết nên tỏ thái độ thế nào, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Mẹ vẫn dịu dàng nở nụ cười:
"Ai dà, hai hôm trước mới mua thức ăn mà?"
Lục Tân cười nói:
"Ta mới đi công tác một chuyến, nhận được ít trợ cấp, lấy một phần mười ra mua thức ăn vẫn được mà."
Mẹ cười cười nhìn hắn:
"Dạo này ngươi hào phóng quá nhỉ..."
Lục Tân nghe mà xấu hổ:
"Chủ yếu là cho các ngươi ăn thôi, trước đây đã quá khổ cực rồi."
Nghe nói tới đó, sắc mặt bố mẹ dường như đều thay đổi đôi chút.
Mẹ đứng dậy, dịu dàng nói:
"Vậy để ta đi làm cơm, cũng sắp tối đến nơi rồi..."
Em gái vẫn cứ nắm chặt túi Lục Tân, lẵng nhẵng kêu:
"Ta muốn ăn kẹo, ngươi đưa mau đây..."
Lục Tân chết sống không chịu buông ra, thành khẩn giải thích:
"Thật sự không còn mà..."
"Đi công tác làm việc cho người khác thì được mà ta xin chút kẹo ngươi lại phàn nàn…..”
Lục Tân bất đắc dĩ lấy ra nửa viên kẹo làm em gái ngậm miệng lại rồi ngồi xuống ghế. Bố vẫn đang nhìn chằm chằm hắn đầy âm trầm, bỗng nhiên lên tiếng:
"Ngươi sốt ruột muốn lên giai đoạn thứ hai quái quỷ kia là để xem bí mật ấy đúng không? Cuộc sống như hiện tại làm ngươi cảm thấy khó chịu lắm sao? Rốt cuộc ngươi... bất mãn cỡ nào mà phải dốc sức đến vậy?"
Đón nhận ánh mắt gần nhưng ngưng tụ thành thực chất một lát, Lục Tân mới chậm rãi ngẩng lên.
Hắn nhìn bố, cười nói:
"Nhà mình còn rượu không? Tối nay ta uống với ngươi một chén."
Bố vẫn duy trì trạng thái như say rượu, trong con mắt đỏ như máu lóe lên những tia âm u lạnh lẽo rợn xương.
Lục Tân có thể rõ ràng cảm nhận được cơn tức giận trên người hắn đang càng thêm trầm trọng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất