Chương 342: Bị Ăn?
Trong giáo đoàn của chúng, có bao nhiêu người thâm tâm thực sự độc ác, được chúng chú ý.
Lại có bao nhiêu người bởi chịu sự tác động của quái vật tinh thần mới làm ra những chuyện hối hận không kịp như vậy?
Đặc biệt là điểm vô cùng trọng yếu này:
Quê hương thực sự mà bọn họ đang tín phụng rốt cuộc có thật không?
Nhiều vấn đề như vậy, Lục Tân vẫn muốn hỏi tiếp.
Nhưng đợi một lúc, Lục Tân vẫn không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào liền quay đầu lại nhìn, phát hiện người khách đã không thể trả lời thêm được câu hỏi nào nữa rồi.
Sau khi trải qua một chuỗi phân đoạn nói chuyện tâm tình, giao lưu... hắn định giả vờ phải đi mà lại bị ép ở lại giúp làm việc nhà.
Bây giờ cậu học sinh đã ở cùng hai con quái vật tinh thần kia, tham dự bữa cơm gia đình của Lục Tân.
“Thôi được, cứ vậy đi......”
Từ từ ghi lại mẩu thông tin có ích cuối cùng, Lục Tân chụp mấy tấm hình trên laptop rồi gửi cho Tửu Quỷ.
Sau đó hắn cất laptop đi, lẳng lặng về phòng.
Phòng khách quá ồn, hắn thì lại không thích sự náo nhiệt.
…
“Lần này con làm rất tốt.”
Cha và em gái rất vui, vui đến nỗi quên cả hắn rồi, vẫn là người mẹ dịu dàng của hắn chu đáo. Dù ngoài phòng khách có náo nhiệt thế nào, bà vẫn quan tâm Lục Tân, bà cầm một đĩa táo đã cắt miếng, đi vào phòng ngủ của hắn, mỉm cười, tỏ ý khen ngợi hắn.
“Là vì con đã bắt đầu mời khách về nhà?”
Lục Tân ngẩng đầu nhìn mẹ.
“Không...”
Bà nhẹ lắc đầu, dịu dàng nói:
“Là vì con đã bắt đầu tin tưởng người nhà, đặc biệt là cha con...”
Bà nói rồi nhìn ông đang cùng nấu ăn với khách trong bếp qua khe cửa, ý cười càng sâu hơn.
“Dù là với cách thức này...”
Lục Tân có thể cảm nhận được tâm trạng của mẹ lúc này đang rất tốt, nhẹ cúi đầu.
“Vậy bây giờ chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
Ngẩng đầu lên nhìn mẹ, hắn trực tiếp hỏi:
“Là mẹ bảo con bé trước hết đừng giúp con? Tại sao?”
Nghe câu hỏi của Lục Tân, sắc mặt bà không chút thay đổi.
Không tỏ ra khó xử khi Lục Tân hỏi câu này, cũng không thấy bất ngờ khi hắn đề cập đến vấn đề này.
“Vì con không thể mãi ỷ lại vào con bé......”
Bà cười đáp:
“Con rồi cũng phải trưởng thành, lúc không có người nhà ở bên, con phải làm sao đây?”
Lục Tân lắng nghe lời bà nói, có chút trầm mặc.
Trên gương mặt bà lộ ra nụ cười, an ủi:
“Đương nhiên là người nhà sẽ luôn bên cạnh con, con không cần nghĩ nhiều. Chẳng qua, cùng với việc con ngày càng khôn lớn, con cũng sẽ cần bạn bè, cuộc sống riêng của mình. Nếu bạn của con cứ mãi không hiểu con, không tin con, sao con có thể nhận được sự tin tưởng thực sự từ họ, thậm chí khiến họ thật lòng giúp đỡ con đây?”
“Cho nên...”
Lục Tân chầm chậm cúi đầu, chăm chú nhìn mẹ:
“Mẹ là để khiến con thuận lợi tiến nhập vào giai đoạn hai….. mà cố ý lừa bọn họ?”
“Không phải lừa...”
Nụ cười trên gương mặt bà trở nên có chút thần bí:
“Họ nghĩ như nào là chuyện của họ...”
“Chúng ta chỉ chỉ dẫn một chút mà thôi.”
“Con hiểu.”
Qua một lúc lâu, Lục Tân mới ngẩng đầu lên, cười đáp:
“Bởi vậy con cũng nói với họ rằng, con có thể trực tiếp giữ quái vật lại.”
Trên gương mặt bà lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lục Tân cũng nhìn nụ cười trên gương mặt mẹ, lần này ý kiến của hắn và mẹ đã thống nhất.
Nhìn xem, giữa người nhà với nhau rất cần có sự trao đổi!
Chỉ là, thời gian trao đổi có thể cần thú gì đó làm chất bôi trơn.
...
“Quá đáng sợ...”
Ở nhà của Lục Tân, khách quý đang được tiếp đãi một cách nồng hậu, Lục Tân nhân cơ hội này để hỏi những điều hắn muốn hỏi. Đối diện toà nhà cũ, trong căn phòng mà Trần Tinh từng ở, ba người của tổ đánh giá nhiệm vụ của Đặc Thanh Bộ hoảng sợ đặt kính nhòm xuống.
Nhờ làm nhiệm vụ theo dõi, họ cũng có thể thấy được hồ sơ mà Lục Tân đưa cho Tửu Quỷ.
Họ càng thêm sợ hãi vì chính bộ hồ sơ này.
Khi tấm rèm cửa được kéo lên, họ chỉ có thể thấy hai con quái vật tinh thần đã biến mất.
Hai con quái vật tinh thần cấp cao như thế lại đồng thời biến mất?
Thậm chí còn chịu giao nộp những thứ mà họ cần?
“Hắn đã làm thế nào?”
Vị quan sát viên có thân hình hơi mập khẽ run lên:
“Ta chắc chắn hai con quái vật này có cường độ tinh thần lên tới gần hai ngàn. Trên người chúng còn sức mạnh tinh thần có thể ảnh hưởng đến điện áp của đèn đường hai bên đường... Hai con quái vật tinh thần mạnh như vậy lại bị hắn..... trực tiếp kéo vào trong phòng, sau đó…biến mất không dấu vết? “
“Chúng bị hắn ăn rồi?”
“Cũng….. chưa chắc.. “
Tên nhân viên còn lại có vóc dáng cao hơn một chút nuốt nước bọt:
“Hai con quái vật tinh thần này chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian nhất định... sau đó…sẽ biến mất. Trên hồ sơ có ghi, hắn chỉ viết suy đoán của mình về mục đích và hoạt động của tổ chức bí ẩn này, nhưng không có quy trình cụ thể... Vì vậy, có khi nào chúng biến mất vì hết thời gian không?”
“Nhưng dù thế, sao hắn điều tra được nhiều như vậy chỉ trong khoảng thời gian ngắn?”
Quan sát viên thân hình mập mạp nói:
“Hơn nữa, vừa rồi ngươi không chú ý cách hắn đối phó với hai con quái vật tinh thần thế nào à?”
“Xem ra, hắn đã trực tiếp kéo hai con quái vật tinh thần này vào trong a…”